Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 297. Tạm biệt!




“Chẳng lẽ các ngươi còn chưa phát hiện sao, trong quá trình các ngươi và ta giao chiến, ta đã cố ý vô tình phá hư các cột chịu lực xung quanh, bây giờ động phủ đã sắp sụp đổ rồi.”
“Chỉ cần ta phá vỡ cột chịu lực ở phía bên trái của ta...”
“Ầm!”
Nghe được lời của Hoàng Đông Kiệt, sắc mặt năm người Trịnh Thiên Tuyệt nháy mắt đại biến, vừa có phản ứng, Hoàng Đông Kiệt đã cách không phá vỡ cột trụ bên trái của hắn.
Nhất thời, toàn bộ động phủ chấn động, có tảng đá không ngừng rơi xuống.
“Tạm biệt các ngươi!”
Hoàng Đông Kiệt vung tay áo lên ném ra hơn một ngàn quả cầu nhỏ, hơn một ngàn quả cầu nhỏ nổ tung nháy mắt sinh ra sương mù màu đỏ, những sương khói màu đỏ này ngăn trở đường đi của năm người Trịnh Thiên Tuyệt.
Hoàng Đông Kiệt dẫn Hoàng Thiên Thạch chui vào trong khói chạy về phía lối ra.
“Đáng chết, con rối lên cho ta!”
Năm người Nhậm Thiên Hữu liếc mắt một cái nhìn ra khói đỏ là khói độc có độc tính cao hơn nên không dám xông thẳng vào, chỉ có thể ra lệnh con rối xông vào trong khói đỏ truy kích Hoàng Đông Kiệt.
Mà năm người hắn cũng không dám ở lâu trong động phủ đang sụp đổ, vòng qua khói đỏ chạy ra cửa.
Hoàng Đông Kiệt thấy con rối đột kích một quyền từ phía sau, Hoàng Đông Kiệt cũng xuất ra một quyền nghênh đón, nương theo lực phản kích cực lớn, Hoàng Đông Kiệt dẫn Hoàng Thiên Thạch chạy nhanh hơn ra phía cửa thông đạo.
Vừa đến lối ra, Hoàng Đông Kiệt mang Trương Cửu Thiên từ trên vách đá xuống, dẫn một số người còn lại của mình đến lối ra.
“Ầm!”
Lối ra sụp đổ, không cần phải nói, chính là Hoàng Đông Kiệt làm, hắn chặn đường đám người Trịnh Thiên Tuyệt.
“Đáng giận, Hoàng Đông Kiệt chết tiệt!”
Đám người Trịnh Thiên Tuyệt vòng qua thông đạo thoát ra đám khói đỏ thấy thông đạo sụp đổ, cả đám tức giận mắt đỏ bừng mắng Hoàng Đông Kiệt.
“Trời ơi, nhanh, mau để tổ tiên của ngươi tới bảo vệ chúng ta!”
Thấy toàn bộ bức tường sụp đổ, bọn người Mạch Vô Sinh nóng nảy, hô hoán Nhậm Thiên Hữu để con rối Thiên Nhân hỗ trợ ngăn cản.
“Ầm!”
Đến khi Hoàng Đông Kiệt dẫn người chạy ra, toàn bộ sơn mạch Hạo Tần lõm xuống, sơn mạch Hạo Tần không còn, hình thành một nơi lõm sâu...
“Bọn chúng đã chết chưa?”
Trương Cửu Thiên thấy toàn bộ sơn mạch Hạo Tần lõm xuống, nội tâm cực kỳ hy vọng toàn bộ đám người Trịnh Thiên Tuyệt bị hàng tỷ tấn đất đè bẹp.
Nhưng nghĩ đến sinh mệnh lực của đại Tông Sư, lại lo lắng đám người Trịnh Thiên Tuyệt còn sống.
“Bọn họ còn sống, hẳn là ở thời khắc mấu chốt bọn họ để con rối ra ngăn trở đa số áp lực, lúc này bọn họ bị vây ở sâu trong lòng đất, muốn thoát ra chỉ là vấn đề thời gian.”
Hoàng Đông Kiệt cảm ứng được sâu dưới lòng đất có mấy sinh mệnh lực cường đại, biết đám người Trịnh Thiên Tuyệt còn sống.
“Đáng tiếc, cái này cũng không giết được bọn họ!”
Trương Cửu Thiên cố nén thương thế, tiếc hận nói.
“Đông Kiệt, phán đoán của ngươi là đúng, lực lượng con rối không phải vĩnh hằng, lực lượng của nó đang không ngừng hao tổn.”
“Hai chúng ta hao tổn không ít lực lượng của nó, hơn nữa nó chịu được áp lực của hàng tỷ tấn đất, lực lượng hao tổn càng lớn.”
“Bây giờ lực lượng con rối nhiều nhất mạnh hơn đại Tông Sư một chút, lấy lực chống đỡ thực lực năm đại Tông Sư của Đông Kiệt ngươi, thực lực của ngươi không thua kém con rối đó đâu.” “Chúng ta có cơ hội thắng, thừa dịp bây giờ bọn họ bị vây dưới đất, chúng ta nên lập tức triệu đại quân tới bao vây tấn công.”
“Đại quân vừa đến, Đông Kiệt ngươi giữ chân con rối, năm đại Tông Sư còn lại giao cho quân đội và hai người chúng ta.”
“Có thể số người chết sẽ rất lớn, nhưng có thể giải quyết bọn họ ở chỗ này thì thương vong lớn hơn nữa cũng đáng giá.”
Hoàng Thiên Thạch nghĩ đến đám người Trịnh Thiên Tuyệt bị vây ở dưới đất không ra được, muốn gọi đại quân tới, lấy nhiều hiếp ít bao vây tấn công năm người Trịnh Thiên Tuyệt.
“Thời gian không kịp, nhiều nhất bọn họ chỉ tốn nửa canh giờ là có thể thoát ra ngoài, nửa canh giờ chúng ta căn bản không gọi được bao nhiêu quân đội.”
“Hơn nữa với trạng thái bây giờ của hai người các ngươi, dù chúng ta có hơn một trăm vạn quân đội ở đây, hai người các ngươi thêm quân đội cũng không tiêu diệt được năm đại Tông Sư.” Hoàng Đông Kiệt nhìn ra hai người Hoàng Thiên Thạch bị trọng thương nặng, trạng thái này đối phó một đại Tông Sư đã cực kỳ gian nan rồi, đối phó với năm người không khác gì tìm chết. “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, một khi bọn họ đi ra phát hiện hang ổ của bọn họ bị chúng ta tiêu diệt.”
“Bọn họ chó gấp nhảy tường, sẽ làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng, ví dụ như đồ thành.”
Hoàng Thiên Thạch cũng biết bỗng nhiên không triệu tập được nhiều quân đội như vậy, hơn nữa trạng thái của hắn và Trương Cửu Thiên quả thật không tốt, khả năng muốn đối phó năm đại Tông Sư dường như không lớn.
Nhưng nghĩ đến mối nguy hại của năm đại Tông Sư, hắn không thể không lo lắng.
“Không cần lo lắng, người nên sốt ruột chính là bọn họ, không phải chúng ta, bọn họ sợ thiên phú của ta, sẽ không để lại cho ta cơ hội phát triển thêm, vừa vặn ta có thể lợi dụng điểm này đối phó bọn họ.”
“Chúng ta về kinh thành trước, bọn họ giao cho ta là được rồi, ta có biện pháp đối phó bọn họ.” Hoàng Đông Kiệt có biện pháp đối phó đám người Trịnh Thiên Tuyệt, để bọn họ sống đến bây giờ chẳng qua là để đám người Trịnh Thiên Tuyệt phối hợp với hắn hoàn thành một chuyện nào đó.
Hai người Hoàng Thiên Thạch nghe xong nội tâm hơi thả lỏng, vì bọn họ tin tưởng Hoàng Đông Kiệt, Hoàng Đông Kiệt nói có biện pháp thì chính là có biện pháp.
Hoàng Đông Kiệt thấy hai người Trương Cửu Thiên không có ý kiến gì thì dẫn bọn họ trở về kinh thành.
Hết chương 297.

Bạn cần đăng nhập để bình luận