Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 134. Doạ đến lão nhân rồi!




“Thanh phối kiếm này của ta tên là: Thu Vũ, là danh kiếm tổ tiên truyền lại, thanh kiếm này truyền đến tay ta khi ta mười tuổi.”
“Từ lúc Thu Vũ đến tay ta, nó đã không rời khỏi ta một khắc, ta sử dùng nó mỗi ngày để luyện kiếm. Mỗi ngày sử dụng xong ta sẽ cẩn thận lau sạch nó.”
“Ta ngủ cũng ôm nó ngủ, ngồi xếp bằng tu luyện nội công chân khí, nó đều ở trên đầu gối ta được chân khí tẩm bổ.”
“Cứ như vậy, chín mươi năm trôi qua, dù ta không thể hợp nhất với Thu Vũ nhưng trên đời này không ai quen thuộc với Thu Vũ hơn ta.”
“Đêm trước sinh nhật của ta, khoảnh khắc ta cầm lấy Thu Vũ, ta nhận ra có người chạm vào Thu Vũ của ta.”
“Ta kiểm tra cẩn thận một chút, phát hiện Thu Vũ bị người ta bôi kịch độc vô sắc vô vị lên, khi đó ta còn không xác định là ai đã động tay động chân. Nhưng bây giờ khả năng ngươi là lớn nhất.”
“Nói cho ta biết, có phải ngươi bôi kịch độc hay không?”
Nếu như không phải kịch độc rút ra từ thi thể Chung Hùng Nguyên không phù hợp với kịch độc trên Thu Vũ, hắn không cần phải hỏi nữa mà có thể khẳng định luôn.
“Đúng vậy, là ta bôi.”
“Ta vốn nghĩ có kịch độc tồn tại, ngươi có thể dễ dàng giết chết Chung Hùng Nguyên. Vì vậy, ta không cần phải làm bất cứ điều gì, ngươi có thể dựa vào bản thân để giải quyết nguy cơ này.”
“Ta chỉ muốn điệu thấp xem một vở kịch, ai ngờ ngươi lại không làm kịch bản của ta, lại thanh lý sạch sẽ kịch độc trên Thu Vũ.”
“Ta cũng không rõ, các ngươi theo đuổi “quân tử kiếm” thật sự quan trọng như vậy sao?” “Kiếm là hung khí, là vũ khí giết người, giết người như thế nào thì cũng là giết, bôi chút độc lên thì đã làm sao, không phải cũng là giết người hay sao.”
“Nhưng các ngươi lại xem trọng sự quang minh chính đại, từ chối tất cả hành động vấy bẩn kiếm.”
“Thật không biết tiền nhân Quy Vân sơn trang các ngươi nghĩ như thế nào, đại địch trước mắt mà còn chấp hành quân tử kiếm trong lòng.”
“Aiz, Bá Đao hội xâm lấn, ta chỉ muốn điệu thấp trải qua một màn, ai ngờ ngươi chơi trò này buộc ta không thể không đi đánh lén Chung Hùng Nguyên.”
“Cũng may đánh lén thành công, bằng không ta chỉ có thể để Quy Vân sơn trang các ngươi chôn cùng.”
Hoàng Đông Kiệt vỗ trái tim nhỏ bé của mình, tỏ vẻ sau đó rất sợ hãi.
Vương Nguyên Vinh không để ý tới dáng vẻ hài hước này của Hoàng Đông Kiệt, khi Hoàng Đông Kiệt thừa nhận là độc dược hắn bôi, Vương Nguyên Vinh cũng đã kinh ngạc nhìn Hoàng Đông Kiệt.
“Sao vậy, ta nói có gì không đúng sao?”
Hoàng Đông Kiệt thấy Vương Nguyên Vinh kinh ngạc ngơ ngác nhìn mình, trong lòng cảm thấy không ổn, bị lão già giảo hoạt này nhìn ra cái gì rồi chăng?
“Ngươi có phải đã thức tỉnh ý cảnh võ đạo hay không?”
Vương Nguyên Vinh thu hồi cảm xúc kinh ngạc, hít sâu một hơi để kềm chế cảm xúc của mình, sau đó hắn vô cùng nghiêm túc chứng thực với Hoàng Đông Kiệt.
“Ta thức tỉnh ý cảnh võ đạo sao? Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Hoàng Đông Kiệt chỉ vào mình giả bộ hồ đồ hỏi ngược lại.
“Ngươi có biết vì sao ta nghiêm túc hỏi ngươi như vậy, có phải ngươi bôi độc dược lên Thu Vũ hay không.”
“Vì vấn đề này rất quan trọng.”
“Ta đã từng nói, từ năm mười tuổi Thu Vũ chưa bao giờ rời xa ta, dù ta bỏ Thu Vũ xuống để làm việc.”
“Thu Vũ cũng sẽ không rời xa tầm mắt của ta cách mười thước, ngươi nói xem, người giấu được cảm nhận của ta, bôi độc trên Thu Vũ sẽ là nhân vật cấp bậc gì.”
“Là cường giả trong danh sách mười người đứng đầu Thiên Bảng, đây là suy nghĩ đầu tiên của ta lúc ấy. Nếu như là bọn họ, ít nhiều có thể làm được, nhưng bọn họ sẽ không nhàm chán đến mức bôi độc lên phối kiếm của ta.”
“Với năng lực của bọn họ, muốn giết người thì không cần phiền toái như vậy.”
“Sau khi loại trừ bọn họ, ta cũng không biết tại sao lại nghĩ đến ngươi.”
“Dù ta cảm thấy khả năng của ngươi không lớn, nhưng ta vẫn quyết định chứng thực với ngươi, ai ngờ ngươi thật sự thừa nhận.”
“Ngay sau khi ngươi thừa nhận thì vấn đề đã xuất hiện. Ngươi làm thế nào giấu được cảm giác của ta, chẳng lẽ thực lực chân thật của ngươi đã bước vào danh sách mười người đứng đầu Thiên Bảng?
“Nghĩ đến ngươi chưa đến sáu mươi tuổi, nếu như thực lực chân thật của ngươi thật sự lọt vào danh sách mười người đứng đầu Thiên Bảng, vậy tám chín phần mười là ngươi thức tỉnh ý cảnh võ đạo.”
“Chỉ có người như vậy mới sáng tạo ra một loạt truyền kỳ trên con đường võ đạo.”
“Nói cho ta biết, có phải ngươi thật sự đã thức tỉnh ý cảnh võ đạo hay không?”
Lúc này, Vương Nguyên Vinh vô cùng kích động, nếu như nữ tế thật sự thức tỉnh ý cảnh võ đạo thì tất cả vấn đề đều đã thông suốt.

Người thức tỉnh ý cảnh võ đạo chỉ cần nửa đường không rơi xuống hầu như đều có thể vượt qua cửa ải, đạt tới Đại Tông Sư cao cao tại thượng nhìn xuống thế nhân!
Nếu nữ tế của hắn thật sự thức tỉnh, vậy nữ tế của hắn sẽ trở thành vị Đại Tông Sư thứ tám trong thiên hạ.
Đại Tông Sư!
Một tồn tại còn có uy lực hơn hoàng đế.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, sắc mặt rất bình tĩnh, hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa gắp một quân cờ đen hơi nâng lên.
Trong phút chốc trời đất đã thay đổi.
Vương Nguyên Vinh mở to mắt, hắn thấy cái gì, hắn thấy phía sau Hoàng Đông Kiệt có một cái hắc động khổng lồ không đáy, đang không kiêng nể gì cắn nuốt tất cả.
Thiên thạch, tiểu hành tinh, sao chổi...Tất cả tất cả đều bị hắc động vô tận phía sau Hoàng Đông Kiệt thôn phệ hầu như không còn. Ánh sáng đang vặn vẹo, tinh thể đang tan rã chờ cắn nuốt. Tất cả đều tràn ngập vẻ đẹp tráng lệ và bạo lực không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, cả người Vương Nguyên Vinh phảng phất cũng bị lạc vào đó.
Đúng lúc này, tay Hoàng Đông Kiệt hạ quân cờ đen xuống bàn cờ.
Khoảnh khắc quân cờ đen tiếp xúc với bàn cờ.
Bầu trời vĩ đại trong nháy mắt vỡ vụn, thời gian, dòng sông chảy ngược lại, trời yên tĩnh! Cảnh tượng phía sau Hoàng Đông Kiệt cũng biến mất!
“Thấy chưa, có phải rất tráng lệ hay không, võ đạo không có giới hạn, ta chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi!”
Hết chương 134.

Bạn cần đăng nhập để bình luận