Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 461. Lật thuyền!




Kế hoạch định ra, Lục Thế Viễn để lão hòa thượng cùng mèo trắng Khả Nhi rời khỏi Bạch phủ trước, hắn đi dẫn Tân Nương Xác Khô trở về.
Hắn đi ra khỏi Bạch phủ, một giây sau, Tân Nương Xác Khô xuất hiện trước mặt hắn. “Đoàn Lang, vì sao ngươi phải rời đi?”
“Ta đồng ý lời cầu thân của ngươi, hôm nay chúng ta có thể thành thân.” Bạch Đỗ Nương còn chưa nói hết đã bị lời của Lục Thế Viễn chặn lại. “Đoàn, Đoàn Lang, ngươi nói thật sao?”
Bạch Đỗ Nương phản ứng lại, trên mặt có vẻ cực kỳ kích động.
“Ta có lựa chọn sao, ta không muốn ở lại nơi này cả đời, ta muốn đi ra ngoài, điều kiện đi ra ngoài chính là cùng ngươi thành thân.”
“Ta đồng ý rồi, bây giờ ta muốn đi ra ngoài.”
Lục Thế Viễn vì không muốn Tân Nương Xác Khô hoài nghi, diễn khá là giống.
Sau khi Bạch Đỗ Nương xác nhận xong, nàng cũng không hề chậm trễ, vung tay lên, Bạch phủ đột nhiên thay đổi diện mạo, khắp nơi tràn ngập ánh sáng và màu sắc, tràn ngập niềm vui, vô số khách khứa kéo vào Bạch phủ để chúc mừng đôi vợ chồng mới cưới.
Lục Thế Viễn cũng không phản kháng, tùy ý Bạch phủ từ trên xuống dưới hoàn thành bước thành thân, rất nhanh, hắn đã bị người Bạch phủ đưa vào động phòng.
“Phu quân, uống chén rượu giao bôi này rồi chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Cảm xúc Lục Thế Viễn phức tạp, hồ đồ uống chén rượu cùng Bạch Đỗ Nương.
“Phu quân!”
Bạch Đỗ Nương đỏ mặt chờ đợi bước tiếp theo của Lục Thế Viễn.
Dáng mặc quân hái hoa.
“Trước tiên hãy nhắm mắt lại!”
Nội tâm Lục Thế Viễn rối rắm một hồi, lòng hắn rất nhanh vững vàng lại.
“Phu quân, thật đáng ghét!”
Bạch Đỗ Nương ra vẻ thẹn thùng, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lúc này Lục Thế Viễn đột nhiên bạo khởi, lấy đinh quan tài ra cắt rách cổ tay, dùng máu trên cổ tay nhuộm đinh quan tài.
Tầng phong ấn đầu tiên của đinh quan tài được giải trừ, toát ra khí tức chí cương chí dương. Nhìn Bạch Đỗ Nương nhắm mắt lại, Lục Thế Viễn không chút do dự đâm thẳng vào trái tim Bạch Đỗ Nương.
Khi đinh quan tài đâm vào nửa đoạn, Lục Thế Viễn vội vàng lui ra bảy tám mét, hắn sợ Tân Nương Xác Khô tiện tay một kích giết chết hắn.
Khi hắn nhìn khuôn mặt của Tân Nương Xác Khô thì sửng sốt.
Bạch Đỗ Nương không nổi giận, trên mặt cũng không có oán hận với hắn, ngược lại đôi mắt Bạch Đỗ Nương lộ ra bi thương nhìn Lục Thế Viễn.
“Một khắc hai người kai mò vào Bạch phủ ta đã biết, thậm chí ta cũng nghe rõ ràng đối thoại của bọn hắn.”
Bạch Đỗ Nương nói với giọng điệu không mấy ngạc nhiên.
“Vậy tại sao ngươi vẫn còn?”
Nội tâm Lục Thế Viễn chấn động, đã biết kế hoạch của bọn họ thì vì sao còn để hắn thành công xuống tay.
“Vì ta luôn tin tưởng ngươi, luôn luôn tin rằng ngươi là người ta chờ đợi.”
“Vì người ta chờ đợi sẽ không động thủ với ta, dù cho hắn không có ký ức kiếp trước.”
Bạch Đỗ Nương rơi nước mắt bi thương nói.
“Đáng tiếc chờ mong của ta đã thất bại, ngươi động thủ với ta chứng tỏ ngươi không phải hắn, ngươi không phải là Đoàn Lang ta chờ đợi.”
Trên người Bạch Đỗ Nương dần dần toát ra khí tức không lành.
“Hắn quan trọng với ngươi như vậy sao? Ngươi biết rõ kế hoạch của chúng ta, hoàn toàn có thể đánh lui ta tại thời khắc ta ra tay nhưng ngươi lại để ta đâm thẳng vào tim ngươi.”
“Dùng phương thức liều lĩnh như vậy chỉ để phán đoán ta có phải là người ngươi chờ đợi hay không.”
Lục Thế Viễn không biết tại sao trong lòng hắn có cảm giác thương hại Tân Nương Xác Khô. “Ngươi không phải là hắn, ta không cần phải lãng phí thời gian ở trên người ngươi!”
Đột nhiên sát khí vô tận phun ra từ cơ thể Tân Nương Xác Khô theo mọi hướng, đinh quan tài đâm vào trái tim Tân Nương Xác Khô cũng bị đẩy ra khỏi cơ thể Tân Nương Xác Khô. Lục Thế Viễn trợn tròn mắt, không phải nói đinh quan tài có thể phong bế lực lượng chín tầng của Tân Nương Xác Khô sao, vì sao trong nháy mắt đinh quan tài của hắn đã bị khí tức trong cơ thể Tân Nương Xác Khô bức ra ngoài rồi?
Vết thương chảy máu nơi trái tim Tân Nương Xác Khô nháy mắt khôi phục lại, ngay cả áo cưới đỏ trên người cũng khôi phục như lúc ban đầu.
Vì sát khí của Tân Nương Xác Khô quá mãnh liệt nên phòng tân hôn biến mất, Bạch phủ biến mất, người trên đường phố đều biến mất, thay vào đó là một tòa đổ nát đầy màn sương máu. "La hán phiên thiên ấn!"
Lão hòa thượng nhảy ra.
Vừa ra đã xuất đại chiêu, chỉ thấy bầu trời xuất hiện ấn 'Vạn' thật lớn áp sát Tân Nương Xác Khô.
“Bần tăng sai rồi, tồn tại của nàng đã sớm vượt qua nhận thức của bần tăng, chúng ta không đối phó được nàng, các ngươi nhanh chóng chạy trốn đi, bần tăng tranh thủ cho các ngươi một chút thời gian.”
Lão hòa thượng kết ra một ấn đánh về phía Lục Thế Viễn, giải trừ trói buộc trên người Lục Thế Viễn, có lẽ Tân Nương Xác Khô tạm thời bị đại chiêu của lão hòa thượng áp chế, Huyết Vụ Mê thành chung quanh mờ nhạt hơn rất nhiều.
“Nhanh lên, bần tăng không kéo dài được bao lâu.”
Lão hòa thượng cảm giác Tân Nương Xác Khô sắp thoát khỏi sự khống chế của hắn thì sợ hãi kêu bọn Lục Thế Viễn mau chạy trốn.
“Chúng ta đi!”
Lục Thế Viễn không do dự quá nhiều, nhặt đinh quan tài lên kéo Khả Nhi bỏ chạy.
“Ầm!”
Tân Nương Xác Khô thoát khỏi vây khốn.
“Cút đi!”
Tân Nương Xác Khô nhận ra lão hòa thượng là đồ tử đồ tôn của người nàng chờ đợi, không muốn xuống tay giết chết, sát khí đằng đằng muốn bức lui lão hòa thượng.
Lão hòa thượng nghe vậy cũng không đáp lại, thân thể nhỏ gầy đứng ở nơi đó không nhúc nhích cũng đã nói rõ thái độ của hắn.
“Vậy thì ngươi đi chết đi!”
Tân Nương Xác Khô nói động thủ là động thủ, thi hải ám triều đỏ liền bao phủ lão hòa thượng.
Lần lượt xuất chiêu, lão hòa thượng ngã xuống.
Có điều lão hòa thượng chưa chết, rõ ràng Tân Nương Xác Khô đã nương tay.
Tân Nương Xác Khô cũng không thèm liếc mắt nhìn lão hòa thượng nằm trên mặt đất một cái, đi thẳng về phía hai người Lục Thế Viễn đang chạy trốn.
Hai người Lục Thế Viễn trước sau cũng không nhanh bằng Tân Nương Xác Khô, bị Tân Nương Xác Khô chặn đường đi.”
“Khả nhi, ngươi trốn trước đi!”
Nói xong, Lục Thế Viễn xông tới Tân Nương Xác Khô.
Một giây sau Lục Thế Viễn bay ngược trở về.
“Quá giống, lúc trước Đoàn Lang cũng bảo vệ ta như vậy!”
Bạch Đỗ Nương thấy Lục Thế Viễn đứng lên lại xông về phía nàng, dáng vẻ không sợ chết bảo vệ miêu yêu phía sau hắn khiến cho Bạch Đỗ Nương nhớ lại người nàng yêu.
Mấy lần xung kích, Lục Thế Viễn vẫn bị ngược mất đi lực phản kháng, đang vô lực ngã vào lòng mèo trắng Khả Nhi.
“Nàng, nàng vô tội, cầu xin ngươi thả nàng!”
Đến bây giờ Lục Thế Viễn vẫn chưa quan tâm đến sinh tử của mình, một lòng khẩn cầu Tân Nương Xác Khô buông tha mèo trắng Khả Nhi.
Hết chương 461.

Bạn cần đăng nhập để bình luận