Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1113. Không thể coi nhẹ




Vương quốc Ilu và vương quốc Agar rốt cuộc không đánh nhau, trấn Kerry càng trở nên sôi động hơn.
Chợt một tin tức truyền đến khiến cho đoàn mạo hiểm Phá Hiểu vốn đã được mọi người quan tâm lại càng chú ý hơn.
Dũng Giả của đất nước Huy Dạ sẽ sớm đến thăm đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
Tin tức này đã khiến vô số thế lực đổ dồn mắt vào các đoàn mạo hiểm Phá Hiểu cùng đế quốc Huy Dạ, xét cho cùng thì mỗi Dũng Giả đều là một con quái vật, mỗi bước đi của mỗi Dũng Giả đều thu hút rất nhiều sự chú ý của thế nhân.
Trong bữa tối, tất cả các thành viên của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đều có mặt, Hoàng Đông Kiệt ăn chậm rãi, còn bọn người Luân Nạp thì chẳng thèm ăn chút nào.
Được tin Dũng Giả sắp đến thăm, rõ ràng khiến bọn bọn họ không khỏi bồn chồn.
Nim đã trầm lặng hơn, không còn sôi nổi như trước nữa, trước đây nàng đã từng thấy Dũng Giả từ xa.
Chỉ cần nhìn một cái là lông tóc trên người nàng đều dựng đứng.
Mạnh mẽ, mạnh đến mức hái quá, mạnh đến mức chỉ cần nhìn một cái cũng có thể khiến nàng sợ hãi.
Dũng Giả đó có phải là Dũng Giả của đế quốc Huy Dạ hay không thì không biết, nhưng dù sao Dũng Giả cũng là chiến lực cao nhất đại lục, dù gặp ai cũng cảm thấy không có đối thủ.
Được tin Dũng Giả sắp đến thăm, dù Dũng Giả này không có ở đây vì nàng, nhưng mục đích Dũng Giả đến đây hẳn phải khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn.
“Dũng Giả của đế quốc Huy Dạ tên là Loxleya. Hắn không có lời đồn xấu nào cả, cũng không biết hắn đến đây thay mặt cho đế quốc Huy Dạ hay vì hứng thú cá nhân!”
“Nếu đại diện cho đế quốc Huy Dạ, kia có thể là đến mượn sức chúng ta." “Nếu dựa trên hứng thú cá nhân thì...”
Luân Nạp không khỏi hơi lo lắng, dù biết rằng thực lực của đoàn trưởng vượt trên mức Người Siêu Việt, đạt đến trình độ tương đương với Dũng Giả.
Nhưng Dũng Giả đều là dị loại, được thế giới bảo vệ và ưu ái, một nhóm mạnh chống lại Dũng Giả cũng tương đương với việc chống lại ý muốn của thế giới.
"Có thể có mượn sức, có thành phần dò hỏi, nhưng trực tiếp xuất động một Dũng Giả, có phải... "
Coway cũng không rõ mục đích của việc Dũng Giả đến thăm bọn họ là gì.
“Lão gia tử, ngươi nghĩ thế nào?”
Sau đó mọi người trong sân đều nhìn Hoàng Đông Kiệt...
“Nghĩ cái gì? Người đến thăm chúng ta còn ít sao. Chẳng phải chỉ là một Dũng Giả thôi sao!” Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói.
Bọn người Luân Nạp choáng váng, mỗi cử động của Dũng Giả có thể sẽ có phản ứng dây chuyền, chỉ có đoàn trưởng là rất bình tĩnh và thờ ơ, không hề quan tâm đến việc Dũng Giả đến một chút nào.
“Lão gia tử, Dũng Giả không thể so với Vipotensa. Nói trắng ra thì Vipotensa là một con rồng co cấp trong khi Dũng Giả đại diện cho lực lượng chiến đấu cao nhất của loài người. Hai bên có ý nghĩa khác nhau!”
“Đế quốc Huy Dạ bỗng nhiên phái Dũng Giả không rõ mục đích. Chúng ta không thể coi nhẹ được!”
Coway hiếm khi nói chuyện cũng bắt đầu nói.
“Ngày xưa Vipotensa là biểu tượng của sự khủng bố, ai cũng sợ nó. Các ngươi cũng khuyên ta nên tránh xa mủi nhọn của nó!”
“Cuối cùng trước mặt ta nó chỉ là một con thằn lằn bị ta làm thịt."
“Danh tiếng của Dũng Giả nổi tiếng hơn Vipotensa, càng sâu nhập lòng người, nhưng Dũng Giả giả chỉ mới đến thăm chúng ta mà các ngươi làm như giặc đến tận nhà!”
“Dù cho Dũng Giả này có ác ý đến cửa thì các bọn sợ gì, không phải còn có ta sao, Dũng Giả cũng không phải vô địch."
“Ngày xưa có một chú Dũng Giả chưa trưởng thành, tinh thần trọng nghĩa bùng nổ, đánh nhau với Vipotensa, cuối cùng hai bên lưỡng bại câu thương, cuối cùng có kẻ lợi dụng mà giết chết!”
“ Dũng Giả đến thăm chúng ta tuy đã trưởng thành nhưng chỉ cần có thể giết được Dũng Giả thì không phải là bất khả chiến bại sao!”
“Ăn đi, không ăn sẽ nguội!”
Hoàng Đông Kiệt dần xoa dịu trái tim nóng nảy của các thành viên.
Một đêm im lặng, ngày hôm sau, người dân trấn Kerry rất phấn khởi, đều muốn thấy Dũng Giả huyền thoại nên trưởng trấn đích thân đến tận cửa hỏi người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu xem bọn họ có muốn làm lễ chào đón hay không.
Trưởng trấn được phản hồi là không cần thiết, nhưng người dân trấn Kerry vẫn giữ đường phố sạch sẽ.
“Con người thật thất thường. Rõ ràng là lão gia tử đã cứu mọi người. Mới có mấy ngày mà người dân trấn Kerry đã quên mất rồi!”

“Nhìn bọn họ kìa. Nghe tin Dũng Giả sắp đến, người nào cũng phấn khởi, như thể Dũng Giả là Kerry thần hộ mệnh của trấn Kerry. Bọn họ như vậy thật khiến người ta khó chịu!”
Nhưng Nim biết nếu lão gia tử không chặn được Vipotensa ở thung lũng đó thì cư dân trấn Kerry thực sự nghĩ rằng bọn họ có thể chạy nhanh hơn con Vipotensa đang bay bằng đôi chân của mình sao.
Lão gia tử đã giải quyết được Vipotensa, cư dân trấn Kerry đã quay trở lại, cảm xúc cảm kích cũng chỉ được vài ngày, sau đó bọn họ nghĩ mình xứng đáng được hưởng sự bảo vệ của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
“Bản chất con người vốn là như vậy, ngươi sống nhiều năm như vậy, sao lại chưa quen?” Hoàng Đông Kiệt thờ ơ trả lời.
Nim vô cùng tức giận khi thấy thái độ thờ ơ của lão gia tử, nhìn thấy đĩa đầy nho, bưng lên liền chuẩn bị chạy. Ai ngờ vừa đắc thủ, lão gia tử đã túm lấy cổ áo của nàng, giống như một con mèo bị nắm vào gáy, bị lão gia tử nâng lên một cách đáng thương..
“Lần sau Nim không dám nữa!”
Đôi mắt to của Nim trông thật đáng thương, đôi mắt đầy nước, ra vẻ tủi thân sắp khóc. “Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời nói dối của ngươi sao?”
Nim thấy lão gia tử không bị lừa, nàng đập vỡ cái đĩa, ném lung tung, cái đầu nhỏ sưng lên như cái bánh bao hấp, há miệng đổ hết nho vào, còn không nhai luôn, cứ nuốt như thể ta đã muốn ăn ngươi muốn làm gì thì làm.
Hoàng Đông Kiệt sắc mặt tối sầm, đây là vì hắn chắc chắn mình sẽ không làm gì nàng, nhưng cũng là như vậy, nếu hắn đánh Nim, Seele nhất định sẽ trách hắn bắt nạt con nít, không còn cách nào khác, Hoàng Đông Kiệt nhắm mắt làm ngơ ném Nim ra ngoài cửa.
Nim nhìn vào phòng ra vẻ tiểu nhân đắc chí, nàng lần sau còn tiếp tục.
Thấy lão gia tử chậm rãi nheo mắt lại vì hành vi của mình, Nim biết một vừa hai phải, sau đó nàng chạy.
Hết chương 1113.

Bạn cần đăng nhập để bình luận