Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1357

Chương 1357: Đều là lão lục, kiêu ngạo một chút!
"Ta thấy rồi!"
Hắc Háo Tử tỏ ra đã nhìn thấy rồi cùng
Đại Ngưu Nhị Ngưu bước tới.
"Chậc chậc, xem đây là ai. Đây không
phải là Thiết Cẩu cuồng cờ bạc đại danh
đỉnh đỉnh sao. Cuối cùng ngươi cũng
chịu xuất hiện!"
"Ta còn tưởng ngươi biến mất hơn hai
mươi ngày đã bị đánh chết trong một
con mương hôi hám nào đó rồi chứ!"
Hắc Háo Tử nhìn Hoàng Đông Kiệt, mặc
dù Hoàng Đông Kiệt chỉ được mã bề
ngoài, nhưng hắn cảm thấy Hoàng Đông
Kiệt đang giả vờ khoe mẽ, khí chất nhất
định cũng giả tạo.
Bởi vì hắn không tin rằng một con nghiện cờ bạc đã chơi bạc suốt mười lăm năm lại có thể hoàn toàn lột xác đáng kinh ngạc chỉ sau hơn hai mươi ngày.
Hoàng Đông Kiệt nhìn tên hề trước mặt, không để ý tới, đi thẳng về phía chiếu bạc.
"Khốn kiếp, ngươi dám vô lễ với đại ca của chúng ta, ngươi thật là muốn bị đánh rồi!"
Đại Ngưu Nhị Ngưu thấy thái độ lạnh lùng của Hoàng Đông Kiệt không để ý tới bọn họ, tức giận định bước ra dạy dỗ Hoàng Đông Kiệt.
Kết quả bọn họ bị ngăn lại.
"Động não chút đi, thật nghĩ nơi này vẫn là đổ phường Tứ Hải trước đây sao. Muốn dạy cho hắn một bài học thì phải đợi hắn rời khỏi đây!"
Hắc Háo Tử mắng hai tên tay sai não phẳng, sau đó lạnh lùng nhìn Hoàng Đông Kiệt, dám khinh thường hắn như vậy, bị đánh đã là nhẹ lắm rồi.
Sau khi hắn ra ngoài, nhất định phải phế bỏ cả hai chân của hắn để sau này hắn chỉ có thể bò đi đánh bạc.
"Chúng ta hãy đi xem hẳn thua thế thảm như thế nào!"
Quyết định xong hắn không xông vào đổ phường Tứ Hải mà tiến tới xem Hoàng Đông Kiệt sẽ mất tất cả như thế nào. Hoàng Đông Kiệt thấy xung quanh các bàn đánh bạc có rất nhiều người đánh bạc, nhưng kỳ lạ nhất là có một bàn đánh bạc ở trung tâm đổ phường.
Vì trên bàn đánh bạc không có con bạc, người chia bạc chỉ có một mình Lão Mù...
Hoàng Đông Kiệt không chút do dự, đi thẳng về phía đó. "Tên này bị ma nhập rồi, đến tặng tiền cho đổ phường sao!"
Hắc Háo Tử nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt chọn bàn này thay vì bàn khác, vẻ giễu cợt trên mặt càng thêm sâu đậm.
Sở dĩ tại bàn đánh bạc kia không có con bạc là bởi vì bàn đánh bạc đó khó kiếm tiền nhất, mà Lão Mù chính là con át chủ bài của đổ phường này.
Hành động của Hoàng Đông Kiệt cũng thu hút sự chú ý của những con bạc khác.
"Ta còn tưởng ai tự cho mình siêu phàm chạy đến chiếu bạc kia, hóa ra lại là hắn!" "Người này biến mất hơn hai mươi ngày mới xuất hiện trở lại, chỉ sợ hắn thậm chí không biết nơi này đã đổi chủ!"
"Sao cũng được, cho dù hắn biết tình hình ở đây thì sao? Ngươi từng thấy hắn thăng tiền chưa? Dù sao thì hắn cũng đến để cho tiền. Cho tiền ở bàn đánh bạc nào mà không giống nhau!" Những người đánh bạc thấy rõ người người trên bàn bạc chính là con bạc Thiết Cẩu, tất cả đều lắc đầu, không còn chú ý đến hắn nữa mà quay lại tập trung tiếp tục đặt cược...
"Tới bàn bạc khác đi, ngươi vẫn có khả năng thắng ở bàn khác. Ở bàn của lão phu không khác gì tặng không tiền cho lão phu!"
Tâm mắt của Lão Mù cảm nhận được có một người bình thường đang đến bàn đánh bạc của mình, không biết là có ý tốt hay vì lười di chuyển nên đã nhắc Hoàng Đông Kiệt sang bàn đánh bạc khác.
"Bàn đánh bạc khác có quá nhiều người và quá ồn ào. Chỗ của ngươi yên tĩnh, chọn ngươi đi!" "Ta thắng đủ một ngàn lượng thi đi!" Hoàng Đông Kiệt nhẹ nhàng nói.
"Một ngàn lượng!? Ha ha, đầu óc có ngươi vấn đề sao? Nói một ngàn lượng thì chính là một ngàn lượng. Ngươi cho rằng ngươi là ai2"
Hắc Hạo Tử đứng cách đó không xa nhìn, nghe Hoàng Đông Kiệt nói những lời ảo tưởng thì không khỏi bật cười.
Hoàng Đông Kiệt dường như không hề nhìn thấy Hắc Hạo Tử, phớt lờ hắn, không đáp lại, thậm chí một khắc cũng không nhìn hắn.
"Hừ, đợi lát nữa xem ngươi chết như thế nào!"
Hắc Hạo Tử thấy Hoàng Đông Kiệt ngạo mạn không để hắn vào mắt thì tức giận. Hắn muốn dạy cho Hoàng Đông Kiệt một bài học, nhưng biết đây là đổ phường Tứ Hải, nơi không thể động thủ được nên đành kìm nén cơn tức giận. "Bằng hữu, ngươi có cá tính, nhưng giọng điệu có chút kiêu ngạo!"
"Cho đến nay, chưa có ai có thể giành được một ngàn lượng từ lão phu!"
Lão Mù đã sớm nhắc nhở hắn mà hắn cứ muốn đến tặng tiền, bọn họ mở đổ phường làm ăn, sao có thể không nhận tiền.
Tuy rằng người tới có chút cuồng vọng, nói muốn thắng một ngàn lượng, nhưng hắn đã gặp quá nhiều con bạc tự cho mình siêu phàm, không biết trời cao đất rộng như vậy rồi.
"Ồ, chưa có ai giành được một ngàn lượng từ ngươi, vậy thật tốt, ta là người đầu tiên!" Hoàng Đông Kiệt: khụ khụ, ta không phải là có hơi kiêu ngạo, chỉ là ta rất thích...
Lão Mù nghe vậy hơi ngẩng đầu lên, tuy rằng hắn không có mắt nhưng ai cũng có thể nhìn ra hắn đang "kiểm tra" Hoàng Đông Kiệt.
Đã thấy nhiều người kiêu ngạo nhưng chưa bao giờ thấy ai kiêu ngạo như vậy. Dám kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự là người có năng lực sao?
Lúc này người hầu của đổ phường chạy đến bên tai Lão Mù và báo cho hắn biết tình hình của Hoàng Đông Kiệt.
Nghe tin tức của Hoàng Đông Kiệt xong, Lão Mù không biết nên nói cái gì mới tốt, một giây trước hắn còn tưởng rằng mình gặp phải một cao thủ cờ bạc vô danh, nhưng giây tiếp theo hắn mới biết mình đã gặp phải một tay cờ bạc tệ hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận