Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 52. Có đáng để làm vậy không?




Dương Lộ Lộ đang muốn tự làm, kết quả thấy thôn trưởng đến nghênh đón nàng, nàng chỉ có thể giao việc trong tay cho các đệ đệ muội muội.
Lâm Bang Hiếu là thôn trưởng thôn Ngư Nhi, đồng thời cũng là cha nuôi của Dương Lộ Lộ, võ công của Dương Lộ Lộ cũng học được từ Lâm Bang Hiếu.
Đa số hài tử trong thôn Ngư Nhi đều họ Lâm, Lâm Tiểu Diệp, Lâm Tiểu Hoa, Lâm Tiểu Thụ vân vân, đa số đều do Lâm Bang Hiếu đặt tên.
Nhưng ở thôn Ngư Nhi, Người Lâm Bang Hiếu để ý chỉ có một, đó chính là Dương Lộ Lộ.
Dương Lộ Lộ là đứa con mồ côi của huynh đệ hắn, vì năm xưa thân thể hắn đánh đấm để lại bệnh ngầm, lại lăn lộn ở giang hồ không như ý, mang theo Dương Lộ Lộ về đây ở ẩn.
Nơi này vốn không có thôn Ngư Nhi nhưng Dương Lộ Lộ dần dần lớn lên, cần có người làm bạn. Vì thế hắn mang theo hai đứa nhỏ trở về làm đệ đệ muội muội với Dương Lộ Lộ.
Ai ngờ hành động này của hắn ảnh hưởng đến Dương Lộ Lộ, khiến cho Dương Lộ Lộ cứ cách vài ngày lại mang theo một hai đứa nhỏ trở về.

Nếu như không phải hắn cực lực ngăn cản, hài tử nơi này sẽ không chỉ sáu bảy mươi đứa.
Lúc này Lâm Bang Hiếu trông già nhưng thực tế hắn chỉ mới ngoài năm mươi. Dáng vẻ như vậy là vì năm xưa hắn đánh đấm để lại bệnh.
Ảnh hưởng này không chỉ khiến cho tu vi của hắn giảm xuống, ngay cả trạng thái thân thể cũng trượt dốc, lâu dài trị không được biến thành dáng vẻ này.
“Khụ khụ, ngươi trở về rồi.”
Mỗi lần Dương Lộ Lộ đi trộm hắn đều vô cùng lo lắng. Nhưng hắn lại không ngăn cản được, chỉ có thể lúc nào cũng mong Dương Lộ Lộ không có việc gì.
Thấy Dương Lộ Lộ an toàn trở về thôn, toàn thân hắn cũng thả lỏng.
“Phụ thân, thân thể của ngươi...”
Dương Lộ Lộ biết thân thế của mình nhưng nàng không thèm để ý chuyện này, Lâm Bang Hiếu nuôi nàng lớn lên thì Lâm Bang Hiếu chính là phụ thân của nàng. Thấy dáng vẻ ho khan của phụ thân, nàng khẩn trương tiến lên.
“Không sao đâu, bệnh cũ mà thôi. ừ...Ngươi đi với ta.”
Lâm Bang Hiếu đột nhiên thấy số lượng vật tư nữ nhi mang về không đúng, sắc mặt biến đổi, hắn biết nữ nhi có thể vì chuyện gì đó mà xảy ra biến cố.
“Mỗi lần mang vật tư về thôn, ngươi sẽ mang theo nhiều, không mang ít, lần này mang theo lượng ít có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Lâm Bang Hiếu quan tâm hỏi.
“Gặp phải một tên trộm vô sỉ, hắn trộm hết tài bảo hai năm nay ta tích lũy được.” Dương Lộ Lộ nhắc tới Hoàng Thiên Khải, nàng nghiến răng.
“Bị trộm hết!”
Lâm Bang Hiếu không thèm để ý đến vấn đề tài bảo, hắn để ý tình trạng của nữ nhi hắn.

Tài bảo không còn, nữ nhi của hắn sẽ vì thôn mà nhất định gấp gáp xuống tay với các nhà thương hào. Chưa chuẩn bị tốt đã sốt ruột ra tay, hắn sợ nữ nhi của hắn sẽ xảy ra chuyện.
“Con à, đừng tiếp tục được không, ngươi không nợ gì bọn họ. Ngược lại bọn họ còn có thể liên lụy chết ngươi, bây giờ ngươi mới bao nhiêu tuổi, cứ như vậy liều mạng vì bọn họ trả giá, đáng sao?”
“Ngươi cũng biết tình trạng thân thể vi phụ, không còn sống bao nhiêu năm nữa. Có thể từ bỏ bọn họ hay không, cùng phụ thân an ổn sống qua mấy năm tuổi già.” Lâm Bang Hiếu muốn nữ nhi từ bỏ bọn nhỏ trong thôn, làm như vậy là tàn nhẫn, nhưng nếu lựa chọn giữa nữ nhi và bọn nhỏ thì nhất định là nữ nhi quan trọng hơn. Hắn không muốn nữ nhi còn nhỏ lại chịu khổ như vậy, loại khổ sở này không phải là thứ nữa nhi hắn nên chịu.
“Phụ thân, ngươi đang nói gì vậy?”
“Bọn hắn còn nhỏ như vậy căn bản cũng không có năng lực tự lực cánh sinh, tù bỏ bọn chúng chẳng khác nào bức bọn chúng vào đường chết, ta tuyệt đối không làm được.”
“Còn nữa, phụ thân ngươi sẽ không có việc gì, ta sẽ tìm được đại phu có thể cứu chữa ngươi, ta sẽ cho ngươi thấy ngày hài tử trong thôn trưởng thành, thành gia lập nghiệp.”
Dương Lộ Lộ cũng không ngờ phụ thân có ý nghĩ như vậy, nhưng đứng ở góc độ phụ thân mà suy nghĩ, nàng cũng hiểu vì sao phụ thân lại có ý nghĩ như vậy. Nhưng muốn nàng từ bỏ đám hài tử ngây thơ đó nàng làm sao có thể làm được.
“Ai ~, biết là khuyên ngươi không được, nhưng ngươi cứ tiếp tục như vậy khiến mỗi ngày vi phụ đều lo lắng đề phòng.”
Lâm Bang Hiếu thấy khuyên không được thì trong lòng càng lo lắng, dù sao hắn là người từng trải nên trong lòng rất rõ ràng.
Đi đêm mãi cũng có ngày gặp ma, mấy gia tộc hào môn phụ cận huyện thành đều là cừu béo, nhưng cừu béo nhiều hơn tất sẽ dẫn tới cao thủ mai phục, hắn rất sợ nữ nhi của hắn bị bắt. Thế giới này vốn không công bằng với nữ nhân, một khi nữ nhi bị bắt, hậu quả chờ đợi nữ nhi của hắn rất khó có thể tưởng tượng được.
“Phụ thân, sẽ không đâu, đối tượng ta chọn đều không có cao thủ gì, hơn nữa ta chỉ trộm mỗi nhà một chút, chút tiền tài này đối với những gia tộc bọn họ mà nói chỉ là râu ria.
“Bọn họ không cần vì một chút tiền tài này mà đuổi theo ta không rời, mấy huyện thành phụ cận rất rộng, ta vẫn hiểu đạo lý xén lông cừu, sẽ không ngốc nghếch bức mình vào tuyệt lộ.” Dương Lộ Lộ cũng biết tính nguy hiểm trong đó nhưng không trộm cắp thì nàng lấy cái gì nuôi sống nhiều thôn dân như vậy, có nguy hiểm nàng cũng nhất định phải mạo hiểm, bây giờ nàng chỉ có thể làm giảm bớt lo lắng trong lòng phụ thân mà thôi.
“Lộ Lộ, về sau nhất định phải cẩn thận, chỉ cần cảm giác được có gì không thích hợp thì lập tức chạy trốn, chỉ cần mạng vẫn còn, chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết.”
Lâm Bang Hiếu biết không ngăn cản được nữ nhi, chỉ có thể chiều theo nàng.
“Phụ thân, xin yên tâm, ta sẽ không để mình mạo hiểm, dù sao phía sau ta còn có nhiều hài tử chờ ta như vậy.”
“Con à, khổ cho ngươi rồi.”
Lâm Bang Hiếu nhấc cánh tay da bọc xương lên đau lòng xoa xoa đầu nhỏ của Dương Lộ Lộ. “Không khổ, đây đều chuyện là ta nên làm.”
Ánh mắt thiếu nữ rất đẹp, rất có nghị lực, nhưng cũng có thêm màu sắc trưởng thành mà người lớn khó có thể nói, đây không phải là thứ nàng nên có ở tuổi này.
Nhưng mà nàng lại có được, cũng không biết nàng thiện lương như vậy ông trời sẽ cho nàng vận mệnh gì.
“Vật tư ngươi mang về chỉ sợ duy trì không được mấy ngày, rất nhanh ngươi lại phải ra ngoài.”
Lâm Bang Hiếu biết với tình huống này nữ nhi rất nhanh lại phải ra ngoài.
Hết chương 52.

Bạn cần đăng nhập để bình luận