Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1400: Huỷ diệt Dạ Mạc Bang

Chương 1400: Huỷ diệt Dạ Mạc BangChương 1400: Huỷ diệt Dạ Mạc Bang
"Các hạ, chúng ta không phải là người của Dạ Mạc Bang, trong lồng sắt có cháu gái của ta, người của Dạ Mạc Bang đã bắt cháu gái ta, ta đến đón cháu gái ta về nhài"
Đường Hữu Phúc là người đã ở trên chiến trường, lão ít bị ảnh hưởng hơn, lão thấy cao tâng của Dạ Mạc Bang đang nằm dưới chân người kia, biết chính người trước mặt đã tiêu diệt Dạ Mạc Bang.
Mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng thấy cháu gái mình bị nhốt trong lồng sắt phía sau lưng người đó, thấy cháu gái bị dọa sợ co rúc lại thành một đống, sợ hãi trong lòng chợt giảm xuống. Để người đó không hiểu lầm, hắn vội vàng báo bọn họ không phải là người của Dạ Mạc Bang, bọn họ đến để cứu người nhà.
Hoàng Đông Kiệt lạnh lùng, phớt lờ bọn người Đường Hữu Phúc, đi về phía vị trí bảo khố của Dạ Mạc Bang.
Vì sao lại biết bảo khố của Dạ Mạc Bang ở đâu, hắn vừa tra tấn Tào Dương Đức là biết.
Bọn người Đường Hữu Phúc thấy sát thân bỏ qua bọn họ, liền cảm thấy nhẹ nhõm, bọn họ biết sát thân này không để ý tới bọn họ.
Không để ý tới bọn họ là chuyện tốt, mạng nhỏ của bọn họ được bảo vệ.
Lúc Hoàng Đông Kiệt ra khỏi bảo khố, hắn thấy Đường Hữu Phúc và Châu Tử Lương vẫn chưa rời đi, Tiểu Nguyệt Nha cũng đã ngủ thiếp đi trong lòng Đường Hữu Phúc.
Giọng nói đã thay đổi, Hoàng Đông Kiệt không sợ Đường Hữu Phúc nhận ra.
Nếu muốn thoát ra khỏi bóng ma tâm lý đó, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian.
"Nhàm chán!"
Đường Hữu Phúc không đi, hắn chờ Hoàng Đông Kiệt ra khỏi bảo khố, chỉ vì muốn nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn!"
Hoàng Đông Kiệt trả lời mọt câu nhàm chán, sau đó đeo bao lớn bao nhỏ trên lưng xoay người rời đi.
Chỉ là lông mi run rẩy và cơ thể co rút lại thành một đống, có lẽ sự kiện tối nay đã để lại bóng ma tâm lý cho con bé.
Châu Tử Lương từ trang phục của Hoàng Đông Kiệt nhìn ra hắn là sát thủ, hắn không phải đoán, trang phục của Hoàng Đông Kiệt dù nhìn thế nào cũng trắng trợn ghi rõ ta là sát thủ.
Sao Hoàng Đông Kiệt có thể không biết có một con vẹt kỳ lạ đi theo hắn, hắn chỉ là không để ý đến thôi.
"Vận khí chúng ta thật tốt, đụng tới một sát thủ có nguyên tắc, không giết người ngoài nhiệm vụ!”
Lúc Hoàng Đông Kiệt rời đi, con vẹt bí mật đi theo.
Hắn không muốn bước vào trận sóng gió này, ai bảo hắn có cháu gái làm chí? Vì thế hắn dẫn theo cháu gái và Châu Tử Lương rới đi.
Châu Tử Lương không tìm thêm phiền toái, cho nên muốn nhanh chóng gọi Đường Hữu Phúc đi mau.
Đường Hữu Phúc liếc nhìn nữ nhân và bọn trẻ, biết hắn không có khả năng quan tâm nhiều như vậy, hắn biết Dạ Mạc Bang bị diệt sẽ mang lại bao nhiêu sóng gió.
"Chúng ta đi thôi, đây là Trường An, thuộc quản hạt của Bất Lương Nhân. Mặc dù Bất Lương Nhân không có danh tiếng tốt, nhưng ít nhất bề ngoài bọn họ cũng là người của triều đình!" "Bọn họ sẽ sắp xếp hợp lý cho những nữ nhân và những đứa trẻ này!"
Chợ đen ngầm.
Cổ họng Lý Quý giật giật, trừng trừng nhìn thuộc hạ.
Thủ hạ nói. "Hơn hai trăm người đã chết dưới tay hắn, hơn một trăm người bị dọa chạy, có điều không ai trong số các mục tiêu ám sát của hắn chạy trốn được, tất cả đều chết dưới tay hắn!"
Lý Quý hoài nghi nhìn thuộc hạ xác nhận.
"Hắn là Tiên Thiên sao?"
"Cái gì, thật sự một mình hắn hủy diệt Dạ Mạc Bang sao!?"
Mặc dù hắn hỏi như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng không nghĩ như vậy, vì cường giả Tiên Thiên đã đi vào nội thành hưởng thụ, sao hắn có thể làm một sát thủ liếm máu trên mũi đao ở ngoại thành được?
"Không phải, trên người hắn hắn không có bất kỳ dao động chân khí nào, nhưng hắn có truyền thừa, không phải là võ giả hoang dã!"
"Thân pháp của hắn rất siêu việt, kiếm chiêu của hắn cũng rất lợi hại, hả năng phục hồi năng lượng cực nhanh, phản ứng và sức chịu đựng của hắn mạnh hơn người bình thường!"
"Mà kiếm cũng là hảo kiếm tuyệt thế, một mình hắn có thể chống lại ba cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong!"
Đây cũng là lý do tại sao hắn có sự tự tin, một mình chống lại toàn bộ Dạ Mạc Bang.
Lý Quý biết những gì thuộc hạ nói là đúng, nếu hắn là người của đại môn đại phái, sư phụ của hắn đại khái sẽ không cho phép hắn đại khai sát giới, giết nhiều người sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn.
Chỉ có những người được truyền thừa từ tiên nhân, không có tiên nhân nào dẫn vào cửa, bọn họ dựa vào những gì tiền nhân để lại mà tự học tự hành.
Huyết Thần này chắc chắn là một người như vậy.
Chỉ sợ loại người này không tìm được lối, muốn lấy sát đạo xông vào Tiên Thiên, chẳng trách hắn lại chọn nhiệm vụ đầu tiên độ khó siêu cao.
"Chúng ta đã nhận được tin tức các thế thực lực khác cũng sắp tới rồi, có rất nhiều thế lực giao dịch lợi ích với Dạ Mạc Bang, sợ rằng về sau hắn sẽ bị khiêu chiến!"
"Hắn chắc hẳn sẽ sớm trở về nhận ám hoa kim, khi nào thấy hắn, ngươi đưa ám hoa kim cho hắn đi!"
Lúc con vẹt thấy Hoàng Đông Kiệt bước vào chợ đen ngầm, nó không đuổi theo, chỉ có thể lang thang quanh chợ đen ngầm.
Ai bảo chợ đen ngâm có quá nhiều võ giả, sợ rằng những võ giả đó sẽ cảm nhận được nó. Về phần nó theo dõi sát thủ này, có phải hắn đã phát hiện ra nó rồi không, con vẹt không cần hoài nghi chút nào, hẳn là đã bị phát hiện rồi.
Nhưng sát thủ cho phép nó đi theo, hoặc sát thủ không có hứng thú với nó chút nào, hoặc sát thủ cũng đang quan sát nó.
"Tại sao lâu như vậy không ra ngoài? Chẳng lẽ đã ra ngoài bằng lối khác rồi sao?"
"Ta chịu nhiều oan ức ở kinh thành như vậy, thật vất vả mới quyết định tìm một cao thủ cường đại để nuôi sống bản thân. Làm sao có thể để hắn chạy trốn?"
"Ta đang đợi chờ, hắn vậy mà ngay cả ngón tay vàng của ta cũng không làm gì được!"
"Là hắn, chờ hắn đi, ta sẽ đi theo hắn quan sát hắn vài ngày, nếu không có vấn đề gì, ta sẽ đi theo hắn cả đời!"
"Thế giới chết tiệt, võ giả chết tiệt, ba nhân vật chính chết tiệt cho đến bây giờ vẫn chưa cho ta gặp phải một người nào!"
"Oa oa, sao số ta lại khổ như vậy, xuyên không biến thành một con chiml"
"Không thể nào như vậy!"
"0a oa oal" Vẹt ở trên ngọn cây lệ rơi đây mặt nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận