Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 187. Ngươi có tội gì?




“Không phải phụ vương thích khiêm tốn sao, sao đột nhiên biến thành như vậy, chuyện này có gì khác gì với việc làm lớn đâu?”
Dưới sự tuyên truyền của triều đình, nhi tử lớn Hoàng Thiên Trấn đương nhiên cũng nghe được sự tích truyền kỳ của phụ vương hắn.
Lúc mới biết được tin tức, hắn hơi không tin tiền cổ đệ nhất mưu sĩ được nghị luận không dứt kia lại là phụ vương của hắn.
Nghe đám người đó nói phụ vương dùng mưu kế cao thâm khó lường tàn sát Thiên Thần quân như thế nào, lòng hắn cũng kích động theo đám người đó phập phồng từng đợt từng đợt.
Khi nghe tin phụ vương chưa tới hai mươi ngày đã tàn sát gần bảy mươi vạn phản quân, nội tâm hắn đã gọi thẳng phụ vương là kẻ biến thái.
“Phụ vương không ra khỏi kinh thành còn tốt, vừa ra khỏi kinh thành giống như được giải phóng thiên tính, càng trở nên quỷ thần khó lường, càng khiến cho người ta nhìn không thấu.”
“Mở đầu là thiết kế cái bẫy cho ta, sau đó lại bày ra thực lực cường đại cùng y thuật kinh tuyệt ở Quy Vân sơn trang.”
“Bây giờ càng đáng sợ hơn, ở Thanh Châu dùng chỉ số thông minh cao ngược đãi người khác.” “Một kế định càn khôn, một mưu định sinh tử, phụ vương tốt của ta, ngươi còn có bản lĩnh gì mà người làm nhi tử ta đây không biết?”
Hoàng Thiên Trấn cũng không biết nên đánh giá phụ vương mình như thế nào cho tốt, thấy phụ vương cá muối, muốn tìm chút chuyện cho phụ vương làm, không muốn nhìn phụ vương cứ yên lặng, ai ngờ hắn còn chưa làm gì thì phụ vương đã làm cho thiên hạ nổ tung trước rồi.
“Bỏ đi, tốt hơn là vẫn nên rời xa phụ vương một chút, bây giờ không thể trêu vào phụ vương, nếu chọc đến lão nhân gia hắn không vui, chơi chết ta, vậy thì ta sẽ khóc không ra nước mắt.”
Bây giờ phụ vương nổi danh khắp nơi, hắn làm nhi tử đương nhiên cực kỳ vui vẻ nhưng nghĩ đến phụ vương bụng đen, hắn sợ lắm.
Việc này đã có tiền lệ, lúc trước hắn tò mò một chút hổ cái là gì, kết quả phụ vương an bài hắn. Bây giờ hắn nếu lo lắng an nguy của phụ vương mà chạy tới Thanh Châu tìm phụ vương, phụ vương nếu đột nhiên chơi đùa, phái hắn đi chiến trường làm mồi nhử thì hắn tàn luôn.
Vì an toàn, nhất định phải tránh xa phụ vương!
Ý niệm này cũng không biết chuyện gì xảy ra cứ một mực ở trong đầu hắn thật lâu không chịu tản đi, có lẽ hắn thật sự bị lão tử hắn chơi đến sợ.
“Phụ vương, ta sẽ không đi Thanh Châu theo ngươi, ngươi cố lên, tranh thủ thu phục Thanh Châu!”
“Nếu phụ vương không cẩn thận ở Thanh Châu xảy ra chuyện bất ngờ, xin yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân cùng đệ đệ.”
“Chờ tương lai sau khi ta cùng đệ đệ đều có con, chúng ta sẽ dẫn bọn nhỏ đến trước mộ phụ vương ngươi, nói cho bọn nhỏ biết, gia gia bọn chúng là truyền kỳ như thế nào.”
Hoàng Thiên Trấn mỉm cười nói xong, xuất phát tiếp tục tìm Trần Vũ Linh.
“Lời như thế này chúng ta có cần ghi chép truyền lại cho vương gia hay không?”
Nam kiếm khách buồn bực nghiêng đầu hỏi Bạch Đấu Thăng.
“Lời này là hắn cố ý nói, hắn biết chúng ta vẫn đi theo hắn, muốn chúng ta truyền nguyên thoại của hắn cho vương gia, cứ truyền đi, dù sao chúng ta cũng chỉ là công cụ mà thôi.”

Bạch Đấu Thăng cũng bội phục can đảm của đại thế tử, biết rõ bụng vương gia đen kịt mà còn dám nói giỡn với vương gia như vậy, thật sự là còn chưa bị hố đủ mà.
Trận doanh Trấn Võ quân.
“Vương gia, lần này công thành chúng ta thương vong có bốn ngàn người, giết địch hai vạn, bắt làm tù binh bảy vạn người.”
Phan Vũ Trác đang thông báo với Hoàng Đông Kiệt về thương vong lần này.
“Dựa theo điều kiện trước đó, người có công sẽ được khen thưởng, thăng cấp.”
“Lương hưu của huynh đệ tử trận cấp đúng chỗ, công tác khắc phục hậu quả nhất định phải làm tốt.”
Hoàng Đông Kiệt vừa nói xong, Đinh Chính Trạch trói Lư Vũ Long lại áp giải vào.
“Các ngươi lại chơi cái gì thế?”
Thấy Đinh Chính Trạch áp giải Lư Vũ Long vào, Hoàng Đông Kiệt tò mò sao Đinh Chính Trạch lại trói Lư Vũ Long.
“Tự ngươi giải thích đi!”
Đinh Chính Trạch để Lư Vũ Long tự giải thích.
“Vương gia, ta có tội!”
Lư Vũ Long mở miệng liền thừa nhận mình có tội.
“Có tội sao? Ngươi đã phạm tội gì?”
Hoàng Đông Kiệt tò mò hỏi.
“Ta đã giết một đám dân chúng.”
Lư Vũ Long giọng rất bình thản nói.
“Vương gia, không phải, đám người Vũ Long giết cũng không tính là dân chúng, bọn họ đều là tín đồ còn lại của Thiên Thần giáo.”
“Họ thường là lão nhân và nữ nhân, ban đầu chúng ta nghĩ họ là lão nhân và nữ nhân, không có mối đe dọa với chúng ta.”
“Lại sợ giết bọn họ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của vương gia ngươi nên chúng ta tha cho bọn họ.”
“Ai ngờ bọn họ nhìn vào điểm này, cho rằng chúng ta thật sự không dám giết họ, bọn họ mượn cơ hội tụ tập làm loạn, còn đánh lén binh lính của chúng ta.”
“Hết lần này đến lần khác, Vũ Long không thể nhịn được nữa mới phái người giết bọn họ.”

“Vì những người bị giết đều lão nhân và nữ nhân, chuyện này khiến cho dân chúng Cao Hồng phủ nghị luận sôi nổi, Vũ Long ý thức bản thân gây họa mới để ta trói hắn lại đây.”
Đinh Chính Trạch vội vàng giúp Lư Vũ Long nói chuyện...
“Vương gia, tín đồ Thiên Thần giáo rất nhiều người không phân biệt tốt xấu, bọn họ chỉ biết giáo lý, cho rằng Thiên Thần giáo chính là tất cả của bọn họ, Vũ Long làm như vậy cũng là bị bức bất đắc dĩ.”
Phan Vũ Trác bên cạnh hiểu rõ sự tình cũng bắt đầu cầu xin cho Lư Vũ Long.
“Không cần cầu xin cho ta, có tội thì phải phạt, vương gia ngươi trừng phạt ta đi.”
Lư Vũ Long ngăn cản bọn Đinh Chính Trạch tiếp tục cầu xin cho hắn, thỉnh cầu vương gia trừng phạt hắn
“Có tội thì phải phạt, cái này không sai, nhưng ngươi có tội gì?”
Hoàng Đông Kiệt cười khẽ hỏi ngược lại.
Hết chương 187.

Bạn cần đăng nhập để bình luận