Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 77. Vô pháp vô thiên




Huyện Thanh Hà
"Kỳ quái, tu vi Tiên Thiên đỉnh phong ở gần trong huyện lị, cũng được xem là đại nhân vật trong huyện lị rồi, nhưng lão nhân kia một chút tin tức cũng không có, giống như là từ trong không khí hiện ra."
Hoàng Thiên Khải mấy ngày nay vẫn luôn điều tra tin tức của lão nhân kia, nhưng mặc kệ hắn điều tra thế nào, cũng không có chút tin tức của lão nhân kia, điều này khiến cho hắn rất phiền muộn, luôn cảm giác giống như lão nhân kia muốn chơi hắn, ném phi tiêu, lưu lại vài câu ngoan thoại, người liền biến mất không có tăm tích.
"Đợi lần sau lão nhân kia lại xuất hiện, ta sẽ bắt lấy hắn, xem hắn cố tình đùa cợt chúng ta, hay còn có mục đích khác, đến lúc đó chúng ta sẽ biết thôi."
Kiều Vân Nhi ở bên cạnh tự nhiên nói.
Hoàng Thiên Khải gật đầu, ý niệm trong đầu liền thay đổi, hắn nghĩ tới một chuyện khác.
"Vân Nhi, mấy ngày nay luôn có người âm thầm nhìn chằm chằm vào hành trang trên người chúng ta, không biết ngươi tìm ra người kia chưa?"
Ánh mắt của Hoàng Thiên Khải liếc nhìn chung quanh không lưu lại dấu vết, nhẹ giọng nói với Kiều Vân Nhi.
"Không tìm ra, hắn rất cẩn thận, không phải tên trộm bình thường, không thì cũng sẽ không kiên trì nhìn chằm chằm vào chúng ta mấy ngày liền như vậy."
Kiều Vân Nhi phác giác được trong đám người truyền đến cảm giác bị nhìn trộm còn sớm hơn cả Hoàng Thiên Khải, chỉ là cảm giác nhìn trộm kia giấu rất kỹ, khiến cho nàng không tìm ra được người nhìn chằm chằm vào bọn hắn mấy ngày nay là ai.
"Hắn là đến trộm túi của chúng ta, vậy thì chúng ta dùng túi làm mồi dụ hắn ra."
Nhìn thấy Kiều Vân Nhi gật đầu, hắn liền âm thầm trao đổi với Kiều Vân Nhi một chút, khoảnh khắc bọn họ quay trở lại nghỉ ngơi. Hoàng Thiên Khải ở nhà trọ ngây ngẩn một hồi, sau đó rời khỏi nhà trọ không biết làm chuyện gì.
Sau đó, Kiều Vân Nhi cũng vội vàng ra khỏi cửa, túi cũng không mang, toàn bộ để lại nhà trọ.
"Rốt cuộc đã để ta nắm được cơ hội rồi."
Dương Lộ Lộ ẩn núp trong bóng tối nhìn thấy hai người Hoàng Thiên Khải lần lượt rời khỏi nhà trọ, túi quần áo cũng không mang theo trên người, thế là nàng hành động.
Tùy tiện che mặt lại, lén lút chạy vào phòng trọ của hai người Hoàng Thiên Khải, nhìn thấy túi y phục của hai người, Dương Lộ Lộ vội vàng chạy tới lục xem.
"Sao đều là quần áo tạp vật, tài bảo của ta đâu."
Lục xong một túi thứ nhất, không có tài bảo mà nàng muốn, nàng có chút luống cuống, đến túi thứ hai cũng giống vậy, nàng liền gấp gáp rồi.
"Thì ra thực sự là tên trộm, còn là một nữ nhân."
Dương Lộ Lộ không dám nhúc nhích, bởi vì một thanh kiếm đã gác ở trên cổ của nàng.
"Ngoan ngoãn quay người lại, chớ lộn xộn, ta sẽ không quan tâm ngươi có phải nữ nhân hay không."
Dương Lộ Lộ rất bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp xoay người lại, rất nhanh nàng liền nhìn thấy người dùng kiếm kề lên cổ nàng là Kiều Vân Nhi, cùng Hoàng Thiên Khải chậm rãi đi vào trong nhà.
Nhìn thấy một màn này, nàng không cần suy nghĩ cũng biết mình đã bị hai người này tính kế rồi.
"Tuổi trẻ như thế, ngươi đã thành niên hay chưa?"
Hoàng Thiên Khải nhìn thấy tư thái là nữ, trong lòng cũng kinh ngạc một chút, tiến lên tháo khăn che mặt của nàng xuống, khuôn mặt của người trẻ tuổi kia lộ ra, nhất thời khiến cho Hoàng Thiên Khải cảm thấy kinh ngạc.
"Hoàng Thiên Khải, ta trêu chọc ngươi, ngươi cướp bảo vật của ta ngay trước mặt không nói, còn lén đi theo ta phía sau ta, trộm hết tất cả những thứ mà ta tích góp."
"Ngươi có phải con người hay không, những thứ tích góp kia liên quan đến an nguy của toàn bộ thôn, ngươi trộm hết tích góp của ta, ngươi bảo chúng ta phải làm sao."
Dương Lộ Lộ nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Khải, nếu như không phải thanh kiếm trên cổ kia, nàng sớm đã tiến lên túm lấy cổ áo của Hoàng Thiên Khải, ép hỏi Hoàng Thiên Khải đã đem tài bảo của nàng giấu ở đâu rồi.
"Chờ một chút, ngươi biết ta à? Ta còn trộm hết tài bảo của ngươi, ngươi có chắc ngươi không nhầm lẫn cái gì đấy chứ?"
Hoàng Thiên Khải có chút bối rồi, sao mà người người đều biết hắn, lão nhân lần trước không nói, hiện tại thiếu nữ trộm cắp này sao cũng biết hắn, còn vu oan hắn trộm tài bảo.
"Cho dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi."
Dương Lộ Lộ thấy Hoàng Thiên Khải không thừa nhận, giọng điệu trực tiếp cao lên.
“Tiểu cô nương, ngươi có chắc người ngươi nhìn thấy là ta không?”
Hoàng Thiên Khải cảm thấy không phải có người mạo danh hắn, chỉ là tiểu cô nương này nhận lầm người.
“Lúc ấy ngươi đội nón, nhưng giọng của ngươi ta sẽ không nhận sai.”
Dương Lộ Lộ cảm thấy Hoàng Thiên Khải dám làm không dám nhận, đang giả điên giả ngốc. “Tiểu cô nương, ngươi đã nói lúc ấy người đó đội nón, ngươi cũng không thấy rõ mặt mũi thì sao xác định người đó là ta?”
“Hơn nữa người trong thiên hạ nhiều như vậy, người cùng tên cùng họ rất nhiều, người có giọng giống nhau cũng không ít. Ngươi chắc chắn người đó là ta, có phải hơi đổ oan cho người khác hay không?”
Hoàng Thiên Khải cũng không biết năm nay có phải phạm xung hay không, luôn có người đổ oan cho hắn.
“Còn không thừa nhận đúng không, ta có chứng cớ, ngươi xem đây có phải là chữ viết của ngươi hay không!”
Dương Lộ Lộ thấy Hoàng Thiên Khải còn không thừa nhận, lấy một tờ giấy ra ném lên mặt Hoàng Thiên Khải.
“Đây là...”
Hoàng Thiên Khải mơ hồ, chữ viết này sao lại giống y hắn như đúc.
Mẹ kiếp, là ai mạo danh ta?
Lúc này trong lòng Hoàng Thiên Khải rất tức giận, cùng tên cùng họ, cùng giọng nói, ngay cả chữ viết cũng bắt chước, đây không phải là mạo danh hắn thì là gì.
Nhìn kỹ nội dung tờ giấy: “Các ngươi có thể không biết, Hoàng Thiên Khải ta không cẩn thận lạc đường đến nơi này, kết quả phát hiện lão thiên gia lại ban cho ta nhiều tài bảo như vậy.
Ta cảm tạ lão thiên gia, cảm tạ lão thiên gia yêu thương ta như thế, cái gì cũng không cần nói, ta đóng gói toàn bộ tài bảo này mang đi.
Để lại tờ giấy bất thành kính ý, mong người sau này nhìn thấy, mang tờ giấy này đốt cho lão thiên gia, thay ta cảm tạ lão thiên gia một chút.
Thật kiêu ngạo!
Thấy nội dung này, Hoàng Thiên Khải cảm giác người mạo danh hắn lại kiêu ngạo như thế, vừa nhìn đã biết là loại người rất thiếu đánh.

Chẳng trách tiểu cô nương nhà người ta tức giận như vậy, là người thấy nội dung khiêu khích như vậy, tính tình có tốt mấy cũng sẽ tức giận bốc hỏa.
“Sao hả, bây giờ ngươi không còn gì để nói rồi đúng không?”
Dương Lộ Lộ thấy biểu cảm thay đổi của Hoàng Thiên Khải, biết rằng chứng cớ nàng lấy ra có hiệu quả.
“Thiên Khải, sao vậy?”
Kiều Vân Nhi bên cạnh hỏi.
“Lại có người mạo danh ta, chữ viết này giống y như đúc với ta.”
Hoàng Thiên Khải nghĩ không ra, hắn không phải người nổi tiếng gì, có người mạo danh hắn vì mục đích gì.
“Tiểu cô nương, ta rất khẳng định, người trộm kho báu của ngươi không phải là ta, về phần ngươi có tin hay không, đó là chuyện của ngươi.”
“Hừ!”
Dương Lộ Lộ hừ lạnh một tiếng đáp lại Hoàng Thiên Khải, rõ ràng nàng không tin lời Hoàng Thiên Khải nói.
“Ta sẽ tra ra người mạo danh ta, về phần ngươi, ngươi đi đi.”
Hoàng Thiên Khải ra hiệu Kiều Vân Nhi buông kiếm xuống, để Dương Lộ lộ đi.
“Ngươi để ta đi?”
Dương Lộ Lộ cũng hơi sửng sốt, nàng không ngờ Hoàng Thiên Khải cứ thế mà thả nàng ra. “Trên người ngươi không có mùi máu, hẳn là chưa từng giết người, ngươi xem như là kẻ trộm có lương tâm.”
“Có điều ta vẫn khuyên ngươi, đừng làm trộm nữa, nếu có một ngày ngã xuống, kết quả của ngươi sẽ rất thảm.”
Hoàng Thiên Khải không phải là người tính toán chi li, người sai chính là người mạo danh hắn. Tiểu cô nương có sai nhưng lỗi không phải rất lớn, hắn rất khoan dung buông tha cho tiểu cô nương lần này.
Dương Lộ Lộ không quá tin Hoàng Thiên Khải cứ thế thả nàng, nhưng nàng vẫn cẩn thận đi tới trước cửa sổ, phát hiện hai người Hoàng Thiên Khải thật sự không có hành động gì khác, nàng mới tin tưởng Hoàng Thiên Khải thật sự thả nàng.
“Đừng tưởng rằng ngươi thả ta ra, ta sẽ tin lời nói của ngươi, ta sẽ điều tra, đừng để ta tra ra chút gì đó, bằng không ta sẽ trộm ngươi thành kẻ nghèo túng!”
Dương Lộ Lộ cũng là một người không chịu thua, bỏ lại một câu cay nghiệt rồi chạy trốn. “Đau đầu quá, rốt cuộc là người nào mạo danh ta, vì sao lại quen thuộc ta như vậy?”
Hoàng Thiên Khải không để ý tới uy hiếp của Dương Lộ Lộ lắm, hắn để ý người đã mạo danh hắn.

“Thiên Khải, chúng ta cũng không cần quá gấp gáp, hắn dám mạo danh ngươi một lần, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, số lần nhiều hơn, người mạo danh ngươi sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra chân tướng.”
Kiều Vân Nhi an ủi Hoàng Thiên Khải.
“Ừ, ta không vội, ta tin ta nhất định sẽ tìm ra người mạo danh ta, đến lúc đó ta sẽ dạy hắn làm người như thế nào.”
Ở nơi xa xa không biết ở đâu, Hoàng Đông Kiệt cũng nhận được tình trạng gần đây của hai người nhi tử.
“Thiên Khải còn muốn dạy ta làm người như thế nào, xem ra hắn còn chưa từng khóc, sau này không cho hắn khóc thêm vài lần thì có lỗi với phần tâm này của hắn quá.”
“Thiên Trấn tiểu tử này cũng không học ngoan, nói gì tiểu cô nương dịu dàng đáng yêu đều cho hắn, lão hổ hung tàn nóng nảy đều để lại cho ta, ha ha...”
“Đây thật đúng là hai nhi tử tốt của ta!”
“Bạch Lão, ngươi nói xem, có phải ta đã đối với bọn nó quá khoan dung hay không?”
Hoàng Đông Kiệt đứng trên bờ sông chảy xiết, nhìn thác nước lớn chảy thẳng xuống, giọng không nhanh không chậm hỏi.
“Vương gia, các thế tử còn trẻ, bọn họ còn cần thời gian trưởng thành, nếu bức bách sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.”
Bạch Lão cũng rất coi trọng thế hệ tiếp theo của vương gia, lo lắng vương gia nóng vội nên khuyên vương gia cho các thế tử một chút thời gian thích hợp.
“Nói cũng đúng, có điều dù ta không có an bài gì thì bọn nó cũng sẽ trải qua không ít hoạn nạn, ai để hai người bọn họ nếm trải đều là người của số mệnh.”
Hoàng Đông Kiệt cười cười không nói lời nào mà tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp của hắn, dọc đường chậm rãi đi về phía Quy Vân sơn trang.
Hoàng Thiên Khải ở huyện Thanh Hà không tìm được chút tin tức gì về kẻ mạo danh hắn nhưng lại tìm được một tin tức khác.
Huyện Thanh Hà không ngừng có hài tử mất tích, không chỉ có huyện Thanh Hà, xung quanh huyện Thanh Thủy, huyện Thanh Tỉnh, huyện Thanh Diệp v.v... cũng có trẻ con mất tích. Chuyện trẻ con mất tích quy mô lớn như thế này tự nhiên thu hút sự chú ý của Hoàng Thiên Khải.
“Vân Nhi, ngươi nói xem trẻ con mất tích sẽ có liên quan đến những thế lực nào?”
Hoàng Thiên Khải ở khách điếm vừa ăn cơm vừa nói đến vấn đề này, Kiều Vân Nhi còn chưa trả lời, người xung quanh cũng nói đến đề tài này.
“Lại tới nữa, vụ trẻ con mất tích lại tới, đây là năm thứ mấy rồi, mỗi năm đều có gần một trăm đứa trẻ biến mất mới chịu bỏ qua.”

“Quan chức không xuất lực, gặp chuyện không đúng liền đẩy lên người Ma Giáo, đây không phải là qua loa có lệ với chúng ta sao!”
“Ai nói không phải chứ, năm nào cũng như thế, không chỉ huyện Thanh Hà chúng ta như vậy, ngay cả các huyện thành xung quanh cũng như vậy.”
“Mỗi huyện mỗi năm đều mất gần một trăm đứa trẻ, đều là khoảng thời gian này, trong này nếu nói không có quỷ thì ai tin.”
“Haizz, năm nay lại không biết là nhà xui xẻo có đứa nhỏ bị trộm.”
Khách nhân trong khách điếm còn chưa đàm luận xong, một phụ nhân điên cuồng chạy vào. “Có thấy Khải Nhi nhà ta không?”
Nữ tử vừa vào khách điếm đã tùy tiện bắt lấy một người hỏi hắn có thấy nhi tử nhà nàng hay không.
“Không, không!”
Vị khách nhân xui xẻo chỉ có thể lắc đầu nói.
“Có thấy Khải Nhi nhà ta không?”
Nữ tử thấy câu trả lời là không, lại đổi người khác hỏi.
“Không có, không có!”
Cứ như vậy, phụ nhân liên tục hỏi bảy tám người đều nói không có, nàng ra khách điếm hỏi người bên ngoài.
“Thế đạo chết tiệt này, ngay cả trẻ con cũng đánh chủ ý, đây là muốn bức điên bao nhiêu mẫu thân chứ!”
“Dám làm chuyện điên cuồng như thế này nếu không phải người của thế lực lớn thì là người ngay cả quan phủ cũng không dám chọc, dân chúng ta thấp cổ bé họng ngoại trừ yên lặng thừa nhận thì còn có thể làm sao được chứ?”
“Aiz, bây giờ đã có hơn hai mươi hộ gia đình có trẻ con bị trộm, còn cách số lượng một trăm rất xa.”
“Bây giờ nhà nào cũng nghiêm cẩn trông coi hài tử nhà mình, rất sợ con cái của bọn họ bị trộm, những ngày như thế này khi nào mới kết thúc đây?”
Khách nhân trong khách điếm đều đang đau khổ thảo luận chuyện này trên bàn.
Chỉ nghe thôi đã khiến tính tình Hoàng Thiên Khải nổi lên, trên đời này còn có loại người vô pháp vô thiên vậy sao, dám xuống tay với trẻ con...
Hết chương 77.

Bạn cần đăng nhập để bình luận