Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1489: Giả thần giả quỷ

Chương 1489: Giả thần giả quỷChương 1489: Giả thần giả quỷ
Chương 1489: Giả thần giả quỷ
"Trương đại nhân, ngươi thật sự là lương thiện, ngươi dự liệu được mình có một ngày như thế này mới đuổi hết mọi người bên cạnh đi, nói thật, một vị quan tốt như ngươi ta thật sự không muốn giết."
"Đáng tiếc, ta phải dùng mạng của ngươi để đổi lấy tiền đồ của ta."
Cát Hầu Đồng Lão Quái cẩn thận quan sát mọi thứ trong phòng, phát hiện thật sự không có vấn đề gì, tâm mắt mới chuyển sang người Trương Vi Dân.
Lần này đến lượt Trương Vi Dân kinh ngạc, Huyết Thần là một người sống sờ sờ như vậy ở bên cạnh, người đến giết hắn tựa như không nhìn thấy vậy, nghiêm túc quét mắt nhìn bốn phía, tâm mắt liền dừng ở trên người hắn.
"Ngươi không nhìn thấy hắn sao?"
Trương Vi Dân không sợ vấn đề mình có chết hay không, hắn hiếu kỳ chỉ vào Huyết Thần, hỏi người đến giết hắn.
Cát Hầu Đồng Lão Quái vừa nghe, toàn thân cơ bắp lập tức căng lên, cho rằng trong căn phòng này thật sự có người, lập tức quay đầu nhìn về hướng Trương Vi Dân chỉ, kết quả không có gì cả."Trương đại nhân, ngươi có phải hồ đồ rồi không, hay là bị dọa ngốc rồi, nào có người nào ở đây."
Cát Hầu Đồng Lão Quái nhìn thấy Trương Vi Dân giả thần giả quỷ với một nơi không có người nào nhát ma hắn, cơn tức giận bùng phát, một ám khí bay tới bắn thẳng vào người Trương Vi Dân.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ ra tay nhanh một chút, để ngươi đi không đau đớn."
Trương Vi Dân ngây ngốc nhìn Huyết Thần hỏi.
"Ngươi rốt cuộc là tôn tại như thế nào, tại sao ta có thể nhìn thấy ngươi, mà người khác lại không nhìn thấy?"
Cát Hầu Đồng Lão Quái nói xong liền chuẩn bị ra tay.
"Giả thần giả quỷ!"
"Lấy cái này để lừa ta, hóa ra Trương đại nhân cũng là một người sợ chết, cũng đúng, ai mà không sợ chết."
Chết tiệt, trong phòng thực sự có người, Trương Vi Dân không lừa hắn!
Trương Vi Dân sắp chết bị ám khí bắn vào người, hơi thở trên người cũng ngày càng yếu đi."Phụt!"
Cát Hầu Đồng Lão Quái cúi đầu nhìn chằm chằm vào thanh huyết kiếm xuyên từ sau tim ra trước ngực của hắn.
Cát Hầu Đồng Lão Quái vẫn khá thận trọng, mặc dù hắn thích cắt cổ, nhưng hành vi của Trương Vi Dân quá kỳ lạ, tốt nhất là không nên lại gần.
Trương Vi Dân liên tục chảy máu miệng, hơi thở trên người ngày càng yếu đi, nhưng hắn vẫn nhìn Hoàng Đông Kiệt bằng ánh mắt tò mò như thể đến chết hắn vẫn đang hỏi Hoàng Đông Kiệt là tôn tại như thế nào.
Con vẹt cũng không còn trên vai Hoàng Đông Kiệt nữa, nó chạy ra ngoài để dọn dẹp những con cá tạp...
"Ngươi, ngươi!"
Đáng tiếc là hắn không còn thời gian để hối hận nữa, mũi kiếm xoay một vòng lên xuống, thân thể hắn bị chia thành nhiều khúc.
"Ta đứng trước mặt hắn, hắn cũng không nhìn thấy ta, vì chênh lệch cấp bậc của chúng ta quá lớn."
Nhưng mình chỉ còn một hơi thở cuối cùng, hắn có gì không tiện nói.
Nhưng Tông Sư cũng không thể làm được cảnh tượng khó tin như thế này.
Lớn đến mức nào? Chẳng lẽ hắn là Tông Sư!? Chênh lệch cấp bậc quá lớn!
Chẳng lẽ hắn lừa ta, hay đây là bí mật của người thiên ngoại hắn không tiện nói?
Hoàng Đông Kiệt thấy Trương Vi Dân sắp chết, gân đó cũng không có người nghe lén, bèn chuẩn bị thỏa mãn sự tò mò của người sắp chết.
Là mình nông cạn, không hiểu ý hắn, hay là... Trương Vi Dân chỉ còn một hơi thở nghe xong, đầu óc nhanh chóng vận động, chính là không hiểu Hoàng Đông Kiệt nói chênh lệch cấp bậc quá lớn là có ý gì.
Không trách hắn, không phải hắn không muốn nghĩ đến Huyết Thần là Đại Tông Sư, đây là nhận thức cố hữu của thế nhân, cho rằng Trương lão thần tiên có thể trở thành Đại Tông Sư là kỳ tích nghìn năm không thể có người bắt chước thành công, cũng không thể có người thứ hai trở thành Đại Tông Sư.
Từ xưa đến nay, chỉ xuất hiện một Trương lão thần tiên, có thể tưởng tượng việc đột phá Đại Tông Sư khó khăn đến mức nào, đây là sự vượt qua giữa người và "tiên."
Đó là không phải phàm phu tục tử dám nghĩ. Một Trương lão thần tiên đã khiến cho các võ giả trên đời phải thở dốc, còn ai có thể chịu nổi việc trên đời xuất hiện Đại Tông Sư thứ hai.
Cho nên không ai dám nghĩ đến mặt này, trong lòng bọn họ vẫn luôn cho rằng trên đời chỉ có một Đại Tông Sư, đó chính là Trương lão thần tiên.
"Không nghĩ ra hay là không dám nghĩ đến mặt này, ta nói cho ngươi một bí mật, ta là Đại Tông Sư thứ hai trên thiên hạ."
"Trước đây Trương lão thần tiên là người vô địch, bây giờ ta mới là người vô địch."
"Bí mật này ngươi là người đầu tiên biết."
Con vẹt không tính là người, Đại Bạch là một con mèo, cho nên Hoàng Đông Kiệt nói như vậy cũng không có gì sai.
"Đại Tông Sư, không thể nào, ngươi tuyệt đối không thể là Đại Tông Sư, người thiên ngoại sao có thể sinh ra Đại Tông Sư..."
Vốn chỉ còn một hơi thở, Trương Vi Dân đột nhiên hồi quang phản chiếu, có lẽ lời nói của Hoàng Đông Kiệt quá kinh thiên động địa, khiến hắn lập tức ngồi dậy.
Cảm xúc trong lòng hắn dao động, trong mắt nửa ngờ vực nửa bàng hoàng, nhưng nghĩ rằng hắn là một người thiên ngoại đầy bí ẩn, hắn là Đại Tông Sư nói không chừng là thật.
Nhưng điều này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận