Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1570: Các ngươi xử lý đi, trẫm mệt rồi!

Chương 1570: Các ngươi xử lý đi, trẫm mệt rồi!Chương 1570: Các ngươi xử lý đi, trẫm mệt rồi!
"Có thể bởi vì nguyên nhân nào đó khiến cho Bất Lương Soái sớm đã chú ý tới ngươi, có thể ngươi thiên phú đủ yêu nghiệt, hắn muốn bồi dưỡng người thành người nối nghiệp."
"Nhưng ngươi chậm chạp mãi không chiếm được công nhận của hắn, hắn mới làm ra nhiều sắp xếp như vậy."
"Nhưng mà, đây đều là suy đoán, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, Bất Lương Soái là người không nhìn thấu nổi nhất."
Địch Nhân Kiệt suy nghĩ một lát nói.
Hoàng An Trạch vừa nghe vậy, rơi vào trong trâm tư, Bất Lương Nhân muốn bồi dưỡng hắn thành người nối nghiệp, điều này có thể sao?
"Đại nhân, đan dược mà bọn họ có được đều là từ Tiêu Dao Công Tử, có thể nào Tiêu Dao Công Tử đã tham dự vào hay không?”
Lý Nguyên Phương vẻ mặt nghiêm túc, nếu như Tiêu Dao Công Tử đã tham dự vào, vậy bọn họ có giãy giụa thế nào đều vô dụng.
"Không đâu”
"Hơn năm ngàn nhân mã đã tập kết xong, đang chờ đợi mệnh lệnh của đại nhân."
"Hắn có phải là vì chơi, hoặc là cảm thấy kinh thành quá yên tĩnh rồi, muốn làm ra một chút náo nhiệt hay không?”
"Người của chúng ta đâu?"
Nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nắm đấm của Địch Nhân Kiệt không khỏi siết chặt, kinh thành tồn tại người của thiên ngoại như vậy, chính là một nhân tố bất định, trong lòng hắn rất muốn trừ bỏ đi người của thiên ngoại như Tiêu Dao Công Tử.
Địch Nhân Kiệt biết bây giờ không phải là lúc nghĩ tới cái này, quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên Phương.
"Tiêu Dao Công Tử nắm giữ mạng nhỏ của tất cả mọi người trong kinh thành, nếu như Tiêu Dao Công Tử ủng hộ đại vương, đại vương đã sớm thượng vị rồi, hà tất chờ tới bây giờ."
"Chỉ là thủ tướng của Đông Môn hoàng cung Bạch Tu Hổ hình như đã bị phát hiện rồi, bị thống lĩnh của Cấm Vệ giết chết, hiện tại Đông Môn đã không còn nằm trong sự khống chế của chúng ta nữa."
Hoàng cung, Đông Môn
"Vương gia, phó tướng hộ thành Hà Vân Nhiên đã phong bế các yếu đạo nội thành, chặt đứt cầu viện người của hoàng cung với tam đại quân doanh ngoại thành."
"Xuất phát, mục tiêu hoàng cung!"
Đông Quân cùng Thanh Ma Thủ cũng không nói nhảm nữa, từng bước một đi vê hướng Đông Môn hoàng cung, nghênh đón bọn họ là vô số lợi tiễn cùng ngọn mâu, chỉ là cương khí trên người Đông Quân và Thanh Ma Thủ vừa mở ra, bên ngoài cơ thể xuất hiện vòng Cương Khí bảo hộ, gắng gượng chống đỡ vô số lợi tiễn cùng ngọn mâu. Nhưng như vậy cực kỳ tiêu hao Cương Khí trong cơ thể, bọn họ cũng không dám trang bức thời gian dài.
"Không sao cả”
Ánh mắt của đại vương nhìn về phía Đông Quân cùng Thanh Ma Thủ, xin ý xuất thủ của bọn họ.
Ôn lão bẩm báo nói.
Hai người cách Đông Môn hơn mười mét, một người một chưởng, huyết thủ khổng lồ hiện lên, một người một kiếm, kiếm khí trảm đáng sợ bắn ra.
Hắn nhíu mày một cái, trách người dưới trướng đều là phế vật, nhưng hắn cũng không không quá để ý đến chuyện này, Địch Nhân Kiệt tới thì có ích gì chứ, cửa cung cũng đã phá, kết cục đã định, chỉ là Bạch Hổ quân doanh cùng hai vị Tông Sư Chí Cường, ai có thể ngăn cản hắn?
Đại vương nhìn thấy cửa bị phá rồi, trực tiếp hạ lệnh giết vào.
"Giết"
Ở dưới sự hợp kích của hai Đại Tông Sư chí cường, Đông Môn trực tiếp bạo liệt sụp đổ.
Trong lúc này, đại vương nhận được tin tức, Địch Nhân Kiệt đã được người ta cứu ra, Địch Nhân Kiệt còn mang theo hơn năm ngàn người chạy vê hướng hoàng cung.
"Oanh“
Có thể có hai vị Tông Sư Chí Cường tọa trấn, người của phe đại vương đều giống như đánh máu gà, điên cuông khiến cho Cấm Vệ Quân liên tục bại lui.
Thời gian một nén hương, Cấm Vệ Quân lần lượt lui xuống, từng đạo cửa khẩu bị phá, nhân mã của đại vương trực tiếp xông vào quảng trường Thái Hòa Điện. Trên quảng trường lớn như vậy, đại vương vây tay bảo người của Bạch Hổ quân doanh dừng lại, giằng co với Cấm Vệ Quân.
Bởi vì hắn nhìn thấy phía sau Cấm Vệ Quân, trên bậc thang thông về phía Thái Hòa Điện, Lão Hoàng Đế đã ngồi ở trên Long Ỷ chờ hắn, Bất Lương Soái, Thái Úy Tư Mã An Minh, Tân Vương Lý Võ... toàn bộ đều đang ở trên đó.
Cục diện này lại giống y chang với tình cảnh Thái Tử tạo phản ba năm trước.'Lão Cửu, ngươi, ngươi quá khiến ta thất vọng rồi, khụ khụ."
Lão Hoàng Đế Lý Văn Đào tâm trạng kích động, không khỏi che miệng ho khan.
Vừa ho khan xong, hắn nhìn thấy trên lòng bàn tay có máu, liền nắm chặt lòng bàn tay, không để lại vết tích, ngồi thẳng người làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Dáng vẻ không biết hắn ho ra máu, đám người Tần Vương Lý Võ, Thái Úy Tư Mã An Minh đứng ở gần Long Ỷ đã sớm nhìn thấy ở trong mắt.
Nhưng bọn hắn đều đứng yên tĩnh, dáng vẻ như thể không có phát giác Lão Hoàng Đế ho ra máu.
"Hoàng Huynh, đã đến nước này rồi, còn nói những thứ như có như không kia. Nếu như ta là ngươi, hiện tại đã viết chiếu thư thoái vị, nói không chừng còn có cơ hội di dưỡng thiên niên."
Đại vương Lý Minh bản thân tu vi đã không yếu, Tiên Thiên trung kỳ, dù cho hắn cách vị trí của hoàng đế có chút xa, Chân Khí phụ gia ở trên dây thanh, cũng có thể khiến cho người ở hiện trường nghe được giọng của hắn.
Lúc này, Địch Nhân Kiệt dẫn theo đám người Hoàng An Trạch từ Tây Môn vòng vào.
"Bệ hạ, thân đến trễ rồi."
Lão Hoàng Đế nhìn thấy Địch Nhân Kiệt tới, cũng không nói gì thêm, xua xua tay, bảo Địch Nhân Kiệt lui sang một bên.
Hoàng An Trạch cùng Địch Nhân Kiệt đi tới hiện trường trực tiếp đem ánh mắt chuyển tới trên người Bất Lương Soái, không nhìn thấu, hoàn toàn không nhìn thấu, còn thâm ảo hơn so với chủ tử Tần Vương Lý Võ ở sau lưng hắn.
Lúc này, Bất Lương Soái có cảm giác rồi, ánh mắt trực tiếp chuyển dời qua đây, ánh mắt vừa đối đầu.
Thân thể của Hoàng An Trạch liền chấn động, đầu gối mềm nhữn, nấc- một cái, thân thể suýt chút nữa ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận