Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1564: Mạo danh!

Chương 1564: Mạo danh!Chương 1564: Mạo danh!
"Ngươi thừa nhận ngươi là người của Cẩm Y Vệ sao?"
"Ta không thừa nhận, nhưng ngươi hỏi như vậy, ngược lại khiến ta xác định được rằng các ngươi vẫn chưa có đủ bằng chứng chứng minh ta là người của Cẩm Y Vệ. . !"
"Hừ, bắt đi!"
Lâm Phi Vân hơi cắn răng nhìn Hoàng An Trạch, biết khẩu chiến không chiếm được lợi liền sai người trực tiếp đem Hoàng An Trạch mang đi.
"Sư huynh, chờ đấy, ta nhất định kêu phụ thân ta cứu ngươi rat"
Tô Tiểu Xảo hướng về phía sau lưng Hoàng An Trạch hô to.
Ngục giam giữ tội nhân của Kiếm Môn.
Hoàng An Trạch đã bị giam hai ngày rồi.
Giọng nói uy nghiêm của Tô Thắng Tề vang lên, khiến cho ngục giam lạnh lẽo càng thêm lạnh lẽo.
Cộp, cộp, cộp!
"Sư phụ!"
Hoàng An Trạch thuận theo âm thanh nhìn qua, là sư phụ của hắn Tô Thắng Tề.
Có tiếng người đi vào ngục tối, tiếng bước chân vững vàng có lực truyền đến.
Hoàng An Trạch hơi cúi đầu, sư phụ này đối với hắn rất tốt, ân tình dạy dỗ chính là thật.Đừng gọi ta là sư phụ, ta không có đồ đệ như ngươi!"
Hai ngày này gió êm sóng lặng, không có ai đối với hắn dùng hình, cũng không có ai tới thăm hắn, tuy Hoàng An Trạch rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng thân ở trong ngục, nghĩ nhiêu cũng vô dụng.
"Ngươi tuổi còn trẻ, có tiềm lực ẩn giấu mà người khác không phát hiện ra được, chỉ cần bồi dưỡng thêm, ngươi không phải không thể đạt tới cảnh giới của hai thiên chi kiêu tử kia trong môn phái, nhưng vì sao ngươi. . !"
"Haizl"
"Vì sao ngươi lại là người của Cẩm Y Vệ, ta rõ ràng rất coi trọng ngươi!"
Hoàng An Trạch cúi đầu không nói, sư phụ đang tức giận, bất kể hắn nói gì cũng dễ bị phản tác dụng.
"Ngươi muốn bình an vô sự rời khỏi Kiếm Môn, có sự giúp đỡ của ta là chưa đủ, ngươi phải tự cứu mình!"
"Xin lỗi, sư phụ, ta... !"
Hoàng An Trạch muốn biểu đạt điều gì đó nhưng hắn lại không biết nên biểu đạt như thế nào."Đừng gọi ta là sư phụ nữa, từ lúc thân phận của ngươi bại lộ, chúng ta đã không còn là sư đồ!" "Nhưng ta đã hứa với nữ nhi của ta, sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài!"
Tô Thắng Tề đánh giá Hoàng An Trạch một hồi lâu, cuối cùng chủ động hạ thấp bầu không khí xuống.
Tô Thắng Tề nói.
Hoàng An Trạch vừa nghe, lông mày hơi nhíu lại, Bất Lương Nhân không dễ mạo danh.
Tô Thắng Tề nói.
"Không nói đến việc Kiếm Môn ngầm có qua lại với Bất Lương Nhân, chỉ dựa vào sự bá đạo của Bất Lương Nhân, sẽ không có người không nể mặt Bất Lương Nhân!"
"Ở Kiếm Môn, thân phận Cẩm Y Vệ không có sức răn đe gì, cũng không cứu được ngươi, muốn tự cứu mình, ngươi phải nói ngươi là người của Bất Lương Nhân!" Mạo danh người của Bất Lương Nhân sao?
Hoàng An Trạch truyền đến ánh mắt hiếu kỳ, hiếu kỳ sư phụ nói tự cứu mình là cái gì.
Mặc dù cũng là thành viên của triều đình nhưng Bất Lương Nhân lại có quy củ của Bất Lương Nhân. Nếu Bất Lương Nhân biết được việc hắn giả mạo bọn sẽ gây ra khá nhiều rắc rối.
Huống hồ Bất Lương Nhân không phải muốn mạo danh là có thể mạo danh, ngươi phải chứng minh ngươi là người của Bất Lương Nhân.
"Tất cả đã an bài xong, ngươi cứ ở yên đó, sẽ có người của Bất Lương Nhân chuộc ngươi về!" Tô Thắng Tề từ biểu cảm của Hoàng An Trạch biết hắn đang lo lắng điều gì, liền nhắc nhở hắn không cần lo lắng về chuyện này.
Hoàng An Trạch vừa nghe không khỏi nhìn sư phụ nhiều hơn một chút, mặc dù hắn biết Bất Lương Nhân qua lại với rất nhiều thế lực, nhưng sư phụ có thể khiến Bất Lương Nhân giả mạo chuộc hắn ra ngoài, chứng tỏ quan hệ giữa sư phụ và Bất Lương Nhân rất sâu rất sâu.
"Đừng suy nghĩ nhiều, ta và Bất Lương Nhân chỉ là qua lại về lợi ích, ta không có năng lực khiến Bất Lương Nhân giả mạo chuộc ngươi ra ngoài, là Bất Lương Nhân bằng lòng chuộc ngươi ra ngoài!"
"Vì sao?”
Hoàng An Trạch vừa nghe lập tức hiếu kỳ, hắn và Bất Lương Nhân không có bất kỳ quan hệ nào. Liên hệ duy nhất chính là kim ti nhuyễn giáp trên người hắn và thanh thính phong đao giao cho sư muội bảo quản là đồ vật của Bất Lương Nhân.
"Ai biết vì sao, có thể là Cẩm Y Vệ các ngươi kịp thời hiểu rõ tình huống của ngươi, khẩn cấp thông báo với Bất Lương Nhân, để Bất Lương Nhân ra mặt chuộc ngươi!"
"Hoặc là Bất Lương Nhân biết thiên phú của ngươi, coi trọng ngươi!"
"Cụ thể là gì, ngươi phải tự mình tìm hiểu!"
"Đúng rồi, năm đó ta thu nhận ngươi làm đồ đệ chính là vì Bất Lương Nhân!"
"Năm đó, Bất Lương Nhân mang theo đan dược do Tiêu Dao công tử luyện chế tìm tới cửa, muốn ta chiếu cố ngươi, đan dược do Tiêu Dao công tử luyện chế không ai có thể cự tuyệt được!"
"Ta mới đi ngoại môn chọn ngươi làm đệ tử, nếu không đến bây giờ có thể ngay cả nội môn ngươi cũng không vào được!"
Hoàng An Trạch nghe xong hơi bối rối, hắn có chút không hiểu, rõ ràng hắn là người của Cẩm Y Vệ, tại sao Bất Lương Nhân lại chăm sóc hắn như vậy.
"Bất Lương Nhân mấy ngày nữa mới đến Kiếm Môn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày nữa ngươi sẽ có thể bình an vô sự theo Bất Lương Nhân rời đi!"
Tô Thắng Kỳ nói xong thì xoay người rời đi.
"Sư phụ!"
Tô Thắng Kỳ nghe Hoàng An Trạch gọi hắn, hắn chỉ dừng bước một chút, nhưng hắn không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Hoàng An Trạch nhìn bóng lưng khuất dần của sư phụ, biết sư phụ đã không còn nhận hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn ghi nhớ ơn dạy dỗ của sư phụ.
"Giang hồ khắp nơi đều có bóng dáng của Bất Lương Nhân, Bất Lương Nhân rốt cuộc là tổ chức như thế nào. Ngay cả võ học mà Kiếm Môn truyên thụ cho ta cũng không thu hồi, cũng không cấm ta sử dụng!"
"Ngoài ra, tại sao Bất Lương Nhân lại đối xử với ta như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận