Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 430. Cuối cùng cũng nhận nhau!




“Phong huynh, Phục huynh, cả nhà ta đến Thiên Yêu thành không được mấy ngày, đối với Thiên Yêu thành còn chưa quen thuộc, hơn nữa kinh nghiệm làm ăn bằng không, về sau còn mời hai vị chăm sóc Huyền Thanh.”
Biết bọn họ vừa tới Thiên Yêu thành, căn cơ chưa có, so với Cửu Phong và Phục Vũ cũng giống như phú hào và ăn xin, lúc này giả bộ đáng thương bán nghèo là thủ đoạn sinh tồn tốt nhất.
“Huyền huynh nói đùa rồi, tuy chúng ta đều phục vụ Thiên Yêu thành, nhưng chúng ta đều là người làm công thấp mà thôi, duy chỉ có Huyền huynh ngươi không giống nhau.”
“Ngươi là người thành chủ nội định, chắc chắn ngươi có chỗ hơn người, hoặc là ngươi có quan hệ không ai biết với thành chủ.”
“Mặc kệ ngươi và thành chủ có quan hệ gì, địa vị của ngươi cao hơn chúng ta nhiều, ba đội ngũ hành thương muốn chọn đầu lĩnh thương đội thương hành, không phải Huyền huynh thì không có ai khác.”
Cửu Phong có ý đồ muốn hiểu rõ lý do bọn Huyền Thanh được thành chủ lựa chọn. “Đúng vậy, chúng ta cũng không thể so sánh với Huyền huynh ngươi.”
Phục Vũ biết Cửu Phong muốn làm gì, vì thế hắn bên cạnh cũng đáp lại.
“Phong huynh, Phục huynh, nói ra các ngươi có thể không tin, chúng ta cũng không biết chúng ta được nội định như thế nào, bây giờ chúng ta cũng nghĩ không ra đối với chuyện này.”
Dù sao Huyền Thanh cũng là lão giang hồ, liếc mắt một cái đã nhìn ra bọn người Cửu Phong đang truy vấn hắn.
Về điểm này thì hắn không có gì để che giấu, dù sao cũng rất dễ dàng tra ra được gia sản của hắn.
“Huyền huynh cũng không biết mình được chọn như thế nào, chuyện này không có khả năng!”
Cửu Phong và Phục Vũ tỏ vẻ rất hoài nghi.
“Ta nghĩ không ít thế lực trong thiên hạ đã điều tra gia sản của ta tới trời rồi, cả nhà chúng ta chạy nạn đến Thiên Yêu thành không đến mấy ngày, còn chưa có đứng vững ở Thiên Yêu thành!
“Chúng ta như vậy làm sao có tư cách để thành chủ biết chúng ta, nội định chúng ta.”
Huyền Thanh bất đắc dĩ giải thích.
Cửu Phong cùng Phục Vũ nghe vậy đều liếc nhau một cái, kết quả nội định vừa có, bọn họ cũng có chút hiểu biết tình hình của cả nhà Huyền Thanh.
Bây giờ Huyền Thanh đã nói đến mức này, bọn họ cũng không tiện tiếp tục truy vấn nữa, bọn họ tán gẫu chờ thành chủ đến, chậm rãi, thời gian đảo mắt trôi qua một canh giờ rưỡi.
Đợi ba tiếng đồng hồ, hiện trường không có ai biểu thị ra dáng vẻ không kiên nhẫn, bọn họ đi tới bước này, chút kiên nhẫn này vẫn có.
Lúc này Tử Tiêu đi vào phòng họp, bọn người Huyền Thanh thấy Tử Tiêu đến lập tức biết rõ thành chủ sắp tới.
Nhất thời thái độ của bọn họ trở nên nghiêm túc.
Quả nhiên, thành chủ đi theo phía sau Tử Tiêu tiến vào.
“Là ngươi!”
Một khắc gia đình Huyền Thanh thấy Hoàng Đông Kiệt, ánh mắt đều sửng sốt nhưng rất nhanh bọn họ thoải mái, chả trách có thể dễ dàng cho bọn họ đồng tím, hóa ra hắn chính là thành chủ.
Bây giờ bọn họ đã hiểu, thành chủ lúc ấy nói “các ngươi đủ tư cách rồi” là ý này.
Cửu Phong và Phục Vũ thấy cảm xúc của cả nhà Huyền Thanh, nội tâm chắc chắn Huyền Thanh giấu diếm một ít chuyện không ai biết.
“Ca, hắn, hắn là thành chủ!”
“Suỵt, đừng nói chuyện.”
Nơi trọng yếu, đám Thần Nguyên vội vàng ngăn cản tiểu muội lên tiếng.
“Thật sự xin lỗi, ta ngủ quên, để các ngươi chờ lâu.”
“Các ngươi đừng căng thẳng, đều ngồi xuống hết đi, ta tùy tiện tán gẫu vài câu, tán gẫu xong chúng ta giải tán.”
Bọn người Huyền Thanh, Cửu Phong nghe xong nghiêm chỉnh ngồi xuống chờ thành chủ phát biểu.
“Các ngươi là người Thiên Yêu thành lựa chọn, các ngươi được Thiên Yêu thành bảo hộ đồng thời cũng phải bảo vệ lợi ích của Thiên Yêu thành.”
“Bảo vệ như thế nào, hiểu được đều hiểu.”
“Sau này bộ tộc U Linh Sa phụ trách làm ăn ở khu vực hải vực, đất đai do hai người Huyền Thanh, Cửu Phong coi mà làm.”
“Ta đã chỉnh sửa quy tắc của thương nhân lại thành sách, các ngươi trở về xem một lần là được.”
“Được rồi, đã nói xong, giải tán!”
Hoàng Đông Kiệt cũng phát huy tinh thần cá muối vô cùng nhuần nhuyễn, nói xong mấy câu, hắn thật sự đứng dậy rời đi.
Điều này khiến cho Tử Tiêu bên cạnh thật bất lực, sao nàng lại gặp phải thành chủ vô trách nhiệm như vậy.
Mà bọn người Huyền Thanh, Phục Vũ đều mù mịt, đây chính là thành chủ Thiên Yêu thành sao, cá tính kỳ quái như vậy, thật nói xong mấy câu rồi rời đi.
“Trở về hết đi, sách quy tắc của thương nhân trễ một chút sẽ đưa đến tay các ngươi.”

Tử Tiêu mở miệng, Cửu Phong cùng Phục Vũ thấy thế chỉ có thể dẫn người của mình rời đi, duy chỉ có một nhà Huyền Thanh ở lại.
“Thành chủ nói không sai, các ngươi sẽ ở lại hỏi tận gốc, theo ta đi.”
Tử Tiêu thấy bọn người Huyền Thanh ở lại, dựa theo thành chủ dặn dò trước đó, dẫn bọn người Huyền Thanh đi tìm thành chủ.
“Thành chủ, ta đã mang người đến rồi.”
Trong phòng làm việc của thành chủ, Hoàng Đông Kiệt đang vắt chéo chân đọc tiểu thuyết tạp ký.
“Biết rồi, mang những người khác ra ngoài, để lại một mình Huyền Thanh là được.”
Tử Tiêu nghe vậy mang bọn Thu Hải ra ngoài.
“Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”
“Tại sao lại chiếu cố chúng ta như vậy?”
Trong lòng Huyền Thanh cực kỳ rõ ràng, chỉ riêng một trò đùa khảo nghiệm bọn họ còn không đủ để đưa một đồng tiền tím, vậy mà còn trao quyền quản lý thương nhân cho bọn họ. Đây không còn là một món quà tùy hứng, đó là một sự chiếu cố.
Trời sẽ không rớt bánh nướng miễn phí, nếu Huyền Thanh không làm rõ, nội tâm hắn sẽ bất an.
“Hỏi ngươi một vấn đề, là đến thế hệ này của ngươi mới khai mở linh trí thành yêu, hay là thế hệ phụ thân gia gia của ngươi cũng thành yêu?”
Hoàng Đông Kiệt không trả lời gì, ngược lại còn hỏi câu hỏi khiến Huyền Thanh mờ mịt khó hiểu
“Từ lúc gia gia ta thành yêu, gia tộc ta đời đời đều có người thành yêu.”
Tuy Huyền Thanh rất mờ mịt nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Quả nhiên, từ thời khắc thái gia gia (cụ cố) ngươi bị đại bàng bắt đi, tương đương lão tổ tế thiên, hậu duệ pháp lực vô biên, đời đời có người thành tài, không, là thành yêu.”
Hoàng Đông Kiệt cảm thán nói.
“Ngươi, làm sao ngươi biết chuyện của thái gia gia ta?”
Huyền Thanh hoảng sợ, ngoại trừ gia tộc bọn họ biết chuyện về thái gia gia, cũng chỉ có con đại bàng yêu lúc trước bắt thái gia gia biết, làm sao thành chủ biết được.
Là nhi tử và cháu trai của hắn bị lộ miệng hay là thành chủ có liên quan đến con đại bàng yêu đó?
“Vô nghĩa, ta là đương sự, ta sẽ không nhớ được cảnh tượng mình bị bắt đi sao?”
Hết chương 430.

Bạn cần đăng nhập để bình luận