Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 227. Cấm địa Trùng Cốc!




Vừa nghe đến Trùng Cốc thì Trần Vũ Linh hơi không vui.
Nàng biết chuyện của Hoàng Thiên Trấn và hai tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên, đây là Hoàng Thiên Trấn thành thật nói ra, tuy rằng nàng hơi không vui nhưng cũng không có cách nào.
Nàng biết trên người Hoàng Thiên Trấn có tình cổ, vì tình cổ, Hoàng Thiên Trấn không thể rời khỏi Thẩm Hàm Nghiên, điều này khiến nàng không thể không tiếp nhận Thẩm Hàm Nghiên. Thêm một Thẩm Hàm Nghiên, lại thêm một muội muội Thẩm Hàm Nguyệt cũng tự nhiên rất nhiều.
“Ngươi đi Trùng Cốc tìm hai tỷ muội đó ta không ngăn cản, nhưng ngươi cũng đừng quên ta, phải biết rằng ta mới là vị hôn thê của ngươi.”
Trần Vũ Linh sâu kín ghen tị nói.
“Ngốc nghếch, sao ta có thể quên ngươi chứ!”
Hoàng Thiên Trấn cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vũ Linh nói.
Trần Vũ Linh đánh rớt bàn tay quái của Hoàng Thiên Trấn, nhanh chóng hôn lên mặt Hoàng Thiên Trấn một cái, chạy về phía sư phụ đang chờ ở cách đó không xa.
“Thiên Trấn, ta đi đây, hãy nhớ ta!”
Trần Vũ Linh vẫy tay với Hoàng Thiên Trấn nói, chọc cho Chiêu Niệm Lan bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoàng Thiên Trấn cứ như vậy nhìn theo Trần Vũ Linh rời đi.
“Aiz, lão đệ vội vàng tìm thuốc, phụ vương hành tung bất định, mà sao ta lại có cảm giác ta luôn bồi hồi giữa những nữ nhân.”
“Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, trước tiên đi Trùng Cốc giải quyết sự tình đã.”
“Kim Tàm Cổ ở trên người ta, Trùng Cốc không có phái người tới làm phiền của ta, hẳn là do hai người Hàm Nghiên gánh hết tất cả áp lực.”
“Trên người ta có tình cổ, Trùng Cốc hẳn là sẽ không làm gì ta nhưng chắc chắn có trừng phạt, muốn để bọn họ tán thành ta có lẽ độ khó không phải là lớn bình thường.”
Hoàng Thiên Trấn cũng không nghĩ nhiều, khoái mã tăng roi đi về phía Trùng Cốc.
Thẩm Hàm Nghiên đang bồi dưỡng cổ trùng ở cấm địa Trùng Cốc bỗng nhiên thân thể có cảm ứng, một lát sau nàng vui sướng, tình cổ trong cơ thể cảm ứng được Hoàng Thiên Trấn đang đến gần Trùng Cốc.
“Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?”
Muội muội Thẩm Hàm Nguyệt thấy thay đổi của tỷ tỷ thì tò mò hỏi.
“Thiên Trấn đang không ngừng đến gần Trùng Cốc, hắn tới tìm chúng ta.”
“Thật sao?
Muội muội Thẩm Hàm Nguyệt nghe xong cũng bỗng nhiên vui vẻ.
Tình cổ trong cơ thể tỷ tỷ và tình cổ trong cơ thể Hoàng Thiên Trấn có thể cảm ứng lẫn nhau, tỷ tỷ nói Hoàng Thiên Trấn không ngừng đến gần Trùng Cốc, vậy chắc chắn chính là sự thật.
“Thật muốn đi ra ngoài gặp Thiên Trấn, thế nhưng...”
Vì chuyện của Thẩm Hàm Nghiên và chuyện của Kim Tàm Cổ, hai tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên bị phụ thân Thẩm Ngọc Đường nhốt vào cấm địa trong thời gian một năm.
Nếu hai tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên không đến một năm đã đi ra ngoài, vậy đừng trách Trùng Cốc không khách khí với Hoàng Thiên Trấn.
Cũng vì điều này, hai tỷ muội mới thành thật ở trong cấm địa.
Bây giờ biết Hoàng Thiên Trấn đến Trùng cốc, các nàng muốn ra khỏi cấm địa gặp Hoàng Thiên Trấn, nhưng các nàng biết các nàng một khi bước ra khỏi cấm địa, Hoàng Thiên Trấn sẽ phải chịu đau khổ.
“Chúng ta vẫn nên thành thật ở trong cấm địa đi, trên người Thiên Trấn có tình cổ, Thiên Trấn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, có điều trừng phạt là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Hy vọng Thiên Trấn có thể chịu đựng được, qua hơn nửa năm chúng ta có thể đi ra ngoài gặp mặt hắn.”
“Hy vọng phụ thân và các trưởng lão không làm khó Thiên Trấn.”
Thẩm Hàm Nghiên biết phụ thân và các trưởng lão không muốn hai tỷ muội các nàng xảy ra chuyện nên tuyệt đối sẽ không thương tổn Hoàng Thiên Trấn.
Chỉ có với điều tính cách của phụ thân, dám chiếm lợi của nữ nhi hắn, hơn nữa còn là hai nữ nhi, trong lòng khó tránh khỏi rất khó chịu, không thương tổn nhưng trừng phạt là khó tránh khỏi. “Sao Thiên Trấn không đợi hai ba năm nữa hãy đến Trùng Cốc, lúc này đến cơn giận của phụ thân bọn họ còn chưa hoàn toàn nguôi ngoai.”
“Hơn nữa chúng ta bị nhốt ở đây, ở Trùng Cốc không có ai giúp được hắn, hắn...hắn đến sớm quá.”
Muội muội Thẩm Hàm Nguyệt đương nhiên rất vui vì Hoàng Thiên Trấn có thể tới tìm các nàng, chỉ là khoảng thời gian này tìm các nàng quá sớm, dễ dàng chọc phụ thân tức giận.
“Chúng ta cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, phụ thân Thiên Trấn là thiên cổ đệ nhất mưu thánh, tượng trưng cho bài diện của triều đình, là nhân vật truyền kỳ một đời.”
“Tin rằng phụ thân bọn họ cũng không muốn trêu chọc triều đình và Đông Võ Vương, nói không chừng phụ thân bọn họ cố kỵ cái này, sẽ không làm khó Thiên Trấn không chừng.”
Thẩm Hàm Nghiên tự an ủi mình.
“Hy vọng là như vậy!”
Thẩm Hàm Nguyệt cũng chỉ có thể hy vọng như vậy.
Cửa khẩu Trùng Cốc.
“Người tới là ai?”
Hoàng Thiên Trấn vừa đến cửa cốc đã bị hai đệ tử Trùng Cốc ngăn lại. “Nhi tử của Đông Võ Vương, Hoàng Thiên Trấn, đến bái cốc.”
Hoàng Thiên Trấn biết vì chuyện của hai tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên, cao tầng Trùng Cốc có thể thấy hắn rất khó chịu, hắn cũng đuối lý, bất đắc dĩ chỉ có thể mượn uy vọng của phụ vương cổ vũ cho mình. Hai đệ tử Trùng Cốc vừa nghe là nhi tử của Đông Võ Vương, tất cả đều biến sắc, biết bọn họ không thể xử lý việc này bèn vội vàng báo cho người phía trên.
Rất nhanh, Hoàng Thiên Trấn được an bài vào một phòng khách, cao tầng Trùng Cốc cũng vì Hoàng Thiên Trấn đến mà tụ tập cùng một chỗ.
“Đây chính là do hắn tự đưa tới cửa, đoạt Kim Tàm Cổ của chúng ta, còn chiếm lợi của đại tiểu thư chúng ta, loại người này tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn.”
“Đúng, không thể bỏ qua cho hắn, Kim Tàm Cổ đối với chúng ta rất quan trọng, Trùng Cốc chúng ta chỉ có ba con, không thể để hắn đem một trong số chúng đi, bắt hắn giao Kim Tàm Cổ ra.”
Cốc chủ Thẩm Ngọc Đường ngồi trên chủ vị nghe hơn mười trưởng lão phía dưới phán xét Hoàng Thiên Trấn, có trừng phạt Hoàng Thiên Trấn, có người suy nghĩ cho đại cục, thậm chí cũng có tư tâm.
Hết chương 227.

Bạn cần đăng nhập để bình luận