Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 147. Ta chỉ đi ngang qua!




“Bạch Lão, đây là nơi nào?”
Hoàng Đông Kiệt không biết mình cụ thể đã du ngoạn đến khu vực nào, truyền âm hỏi Bạch Lão.
“Thanh Châu, Trấn Võ quân, quân doanh trọng yếu ở gần Thiên Đính Vân Nhai.”
Bạch Lão trong bóng tối truyền âm hồi đáp.
“Cái gì, Thanh Châu? Ta bất tri bất giác lại đến nơi này.”
Hoàng Đông Kiệt cũng không ngờ mình chỉ ngủ một giấc trên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ trôi theo sông lại đưa mình đưa tới Thanh Châu.
Hắn ở trên thuyền nhỏ cũng không ngủ được bao lâu, ngủ bốn năm ngày lười biếng.
Thuyền nhỏ phiêu đãng theo gió, hạ lưu sông có rất nhiều con sông nhỏ phân nhánh, có ngàn vạn lối đi, đưa hắn đến nơi nào mà không được, sao lại đưa tới Thanh Châu?
Không phải Hoàng Đông Kiệt có thành kiến với Thanh Châu mà là Thanh Châu cũng không thích hợp để đi du lịch.
Nguyên nhân rất đơn giản, thiên hạ có hai mươi châu, có hai châu hỗn loạn không chịu nổi, quanh năm chiến loạn không ngừng, Thanh Châu chính là một trong hai châu hỗn loạn đó. Hắn ra ngoài để du ngoạn, nơi này đất đai cằn cỗi quanh năm tràn ngập chiến loạn, làm sao thích hợp để du ngoạn chứ.
Hơn nữa hắn có dự cảm, ở Thanh Châu hắn có thể sẽ bị chuyện quái quỷ gì đó quấn lấy. “Đừng căng thẳng, ta không phải thám tử gì, làm gì có thám tử nào ăn mặc như ta. Ta là một trong rất nhiều vương gia nhàn tản mà đế quốc nuôi, danh hiệu vương gia của ta là: Đông Võ vương.”
“Sở dĩ du ngoạn đến đây cũng là vì bất ngờ, ta cũng không biết nơi này là quân doanh trọng điểm.”
Hoàng Đông Kiệt không muốn sự việc trở nên phiền toái như vậy nên bắt đầu nói chuyện với tiểu đội tuần tra hơn mười người để giải quyết vấn đề.
“Đông Võ vương? Vương gia sẽ đến chỗ như thế này à, ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin sao?”
Binh lính dẫn đầu thấy trên người Hoàng Đông Kiệt ăn mặc hoa lệ, cả người không giống khí chất thám tử nên có, trong lòng hắn ít nhiều cũng loại Hoàng Đông Kiệt ra khỏi hàng ngũ thám tử, nhưng khi Hoàng Đông Kiệt nói hắn là Đông Võ vương, cả người binh lính này đầy hoài nghi, nháy mắt tràn đầy cảnh giác.
Hơn mười năm qua, triều đình ngoại trừ đúng giờ vận chuyển lương thảo cho bọn họ thì không phái các đại thần quan quân gì khác tới trọng địa của Trấn Vũ quân.
Bây giờ người trước mắt nói là Đông Võ vương, nói sao hắn cũng không tin, người bình thường sao có thể du ngoạn tới Thanh Châu.
Nói Đông Võ vương là triều đình phái tới, nhưng hắn làm sao vượt qua được phòng tuyến trước đó, một mình đến được khu vực này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hắn có gì đó không đúng.
“Đây là lệnh bài chứng minh thân phận của ta, nếu như ngươi không dám xác định, có thể để người phía trên đến kiểm tra.”
Hoàng Đông Kiệt lấy lệnh bài thân phận của mình ra ném cho binh lính lãnh đạo, để binh lính lãnh đạo thấy rõ ràng hắn thật sự là Đông Võ vương.
“Xin lỗi, bây giờ có rất nhiều thứ có thể giả mạo, ngươi phải đi theo chúng ta một chuyến.” “Nếu như ngươi thật sự là Đông Võ vương, người cao cấp trong quân đội nhất định biết ngươi, đến lúc đó tự nhiên sẽ trả lại tự do cho ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm.”
“Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, hy vọng ngươi có thể phối hợp với chúng ta, không nên phản kháng, thành thật đi theo chúng ta, không nên làm ra chuyện khiến chúng ta khó xử.”
Binh lính lãnh đạo rất cảnh giác, hắn sợ lệnh bài này là giả, muốn dựa theo quy tắc đưa Hoàng Đông Kiệt về quân doanh điều tra rõ ràng.
Vừa vào quân doanh, mặc kệ người trước mắt có thân phận gì, hắn cũng không lật được trời.
“Có thể.”
Hoàng Đông Kiệt không muốn náo loạn quá lớn, tùy ý bọn họ, trở về cùng bọn họ, dù sao cũng không mất bao lâu. Sau khi xác nhận thân phận, hắn rời đi là được.
Hắn cũng không muốn ở lại, hắn luôn có cảm giác ở lại sẽ có phiền toái khó hiểu quấn lấy hắn, đây là dự cảm trước giờ của hắn, bình thường sẽ không sai.
“Xin hãy mang còng tay và xích chân, cái này là để đề phòng vạn nhất, xin hiểu cho!”
Thủ lĩnh binh lính thấy Hoàng Đông Kiệt dễ nói chuyện như vậy, nội tâm mơ hồ cảm thấy lời Hoàng Đông Kiệt nói có thể là thật, hắn có thể thật sự là Đông Võ vương.
Nhưng vì an toàn, hắn vẫn phải mang gông xiềng cho Hoàng Đông Kiệt.
“Đến đây đi.”
Hoàng Đông Kiệt không có gì bất mãn, còng tay xích chân đối với hắn mà nói có cũng như không có, chỉ cần hắn muốn, xích chân còng tay thiên niên huyền thiết gì đó hắn đều có thể dễ dàng đập nát.
Những binh lính này chỉ là chấp hành chức năng của mình mà thôi, nói như thế nào đi nữa, những binh lính này đều là vì bảo vệ hoàng thất bọn họ.
Hắn phối hợp một chút cũng không sao cả, người một nhà cần gì phải làm khó người mình, còng tay xích chân xem như trang sức bình thường là được rồi.
Thủ lĩnh binh lính cũng không ngờ Hoàng Đông Kiệt dễ nói chuyện như vậy, nhưng hắn không nói nhiều, để thủ hạ đi đeo còng tay xích chân cho Hoàng Đông Kiệt.
Sau khi còng tay và xích chân đã cố định trên người Hoàng Đông Kiệt, binh lính dẫn đầu mới hơi thả lỏng.
Ngay sau đó, Hoàng Đông Kiệt được hơn mười binh lính đưa đến cứ điểm Trấn Võ quân, Thiên Đỉnh Vân Nhai.
Xét thấy thân phận của Hoàng Đông Kiệt đặc thù, trước khi hoàn toàn xác định thân phận của Hoàng Đông Kiệt, binh lính sẽ không ngốc đến mạo phạm Hoàng Đông Kiệt.
Bọn họ không đưa Hoàng Đông Kiệt đến địa lao mà là đưa hắn đến một doanh trướng và nghiêm khắc trông coi.
Sau đó bọn họ cầm lệnh bài thân phận hoàng Đông Kiệt tầng tầng lớp lớp bẩm báo với phía trên, vì thân phận của Hoàng Đông Kiệt đặc thù, đám đại lão Trấn Võ quân cũng phản ứng nhanh chóng.
Không tới một nén hương, Hoàng Đông Kiệt ở trong lều trại nghe được hơn mười tiếng bước chân gấp gáp mà ổn trọng tới gần lều trại của hắn.
“Đông Võ vương, thật sự là ngươi, nhanh, còn không nhanh cởi bỏ xiềng xích còng tay trên người Đông Võ vương ra!”
Lão tướng thống soái cầm đầu dẫn ba tướng quân phụ tá đắc lực vừa vào lều trại, thấy thật sự là Đông Võ vương, bỗng nhiên trên mặt lão thống soái lộ ra vẻ vui mừng.
Đông Võ vương đến, hắn cho rằng triều đình thật sự có động tác, chuẩn bị thanh trừ rất nhiều phản quân Thanh Châu, đoạt lại lãnh địa Thanh Châu.
Hoàng Đông Kiệt trước đây cũng từng hiểu rõ một chút tình huống của Trấn Võ quân Thanh Châu, lão tên là Trương Hải Hoa, là thống soái Trấn Võ quân.
Ba vị tướng quân theo sau lần lượt là Đinh Chính Trạch, Lư Vũ Long, Phan Vũ Trác.
Bọn họ đều là cánh tay đắc lực của Trương Hải Hoa, mỗi một người đều là võ tướng tốt đấu tranh rất anh dũng.
Hết chương 147.

Bạn cần đăng nhập để bình luận