Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 697. Tự nguyện ở lại




“Đội trưởng, để ta đi. Ta là Thủ Dạ Nhân. Chỉ cần bọn họ không ngu ngốc, bọn họ sẽ không làm gì ta.”
Hoàng Khải liếc nhìn tòa cao ốc Phục Hổ, sau đó quay lại nói với Cố Vũ Linh.
“Đúng vậy, nếu bên trong có vấn đề gì xảy ra, hãy khởi động biện pháp khẩn cấp ngay lập tức, chúng ta sẽ lao vào giải cứu ngươi.”
Cố Ngọc Linh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
“Dẫn hắn lên tầng tám tìm bác sĩ Hoàng.”
Miêu Gia nhờ người đưa Hoàng Khải lên phòng khám y tế trên tầng tám.
“Anh hai, ta tới cứu ngươi, nhanh đi theo ta đi.”
Hoàng Khải thấy anh trai mình, nghĩ anh trai đã bị Phục Hổ bang gài bẫy nên muốn đưa hắn đi. “Ngươi tới cứu ta cái gì? Ta cũng không phải bị bắt. Nhìn đây, ta tình nguyện ở lại đây làm bác sĩ.”
Hoàng Đông Kiệt tay trái chống cằm, tay phải gõ mặt bàn nói.
“Anh, bọn họ ép ngươi hay đe dọa ngươi nên ngươi không dám nói sự thật cho ta biết phải không?”
“Anh, ngươi đừng sợ. Bây giờ có ta ở đây, bọn họ không dám làm gì ngươi đâu.”
“Phục Hổ bang tuy lớn nhưng không bằng chính phủ, anh hai, ngươi cứ đi theo ta đi, chúng ta không cần phải sợ bọn họ.”
Hoàng Khải cho anh trai mình bị Phục Hổ bang đe dọa nên không dám đi với hắn.
“Ngươi nhìn xem, ta giống như một người bị giam cầm sao, toàn bộ tầng thứ tám ở đây đều là địa bàn của ta, nếu ta bị giam cầm, làm sao ta có đãi ngộ như thế này?”
“Đừng nghĩ lung tung, ta thật sự tự nguyện ở lại đây.”
“Còn nữa, ngươi có phải quá nóng nảy không? Tại sao trước khi đến đây ngươi không gọi điện cho ta? Gấp đến độ phán đoán ta bị bắt tới đây.”
Hoàng Đông Kiệt cạn lời.
“Anh, không phải là ta nóng nảy, mà là ngươi đột nhiên biến mất, điện thoại cũng không thể kết nối được. Ta có thể không nóng nảy sao?”
Khi Hoàng Khải thấy anh trai mình điềm nhiên như vậy, đột nhiên cảm thấy anh trai mình thật không có lương tâm.
“Di động không thể kết nối?”
Hoàng Đông Kiệt lấy điện thoại di động ở góc bàn nhìn xem, mới phát hiện điện thoại đã hết pin từ lâu, đã tự động tắt nguồn.
Hắn không biết điện thoại đã tắt bao lâu, nhưng hắn đang bận nâng cao thể lực cho các thành viên của Phục Hổ bang, gần như cả ngày hắn không chạm vào điện thoại.
Chắc hẳn trong khoảng thời gian này em trai không liên lạc được nên đã nhờ Đồng Tiểu Tùng điều tra, nhầm tưởng Phục Hổ bang cho người bắt hắn đi.
“Anh, ngươi dường như đang giấu ta rất nhiều chuyện.”
Hoàng Khải quét mắt xung quanh, lấy từ trong tay ra một quả bóng có kích thước bằng quả bóng tennis, khởi động quả bóng tennis, thiết bị nghe lén xung quanh nháy mắt bị tê liệt.
“Không hổ là Thủ Dạ Nhân, lòng cảnh giác thật cao.”
Trong phòng nghe lén, Khang Phong Đạt đã gỡ máy nghe lến xuống, bây giờ hắn chỉ có thể cầu nguyện bác sĩ Hoàng không vì hắn em trai mà đổi chủ ý, rời khỏi Phục Hổ bang.
“Ta đã phong tỏa nơi này rồi, anh, bây giờ ngươi có thể nói ra suy nghĩ thật sự của mình.” Hoàng Khải muốn biết anh trai mình đang làm gì, hắn làm bác sĩ cho Thiên Nghĩa bang, sau đó đến làm bác sĩ cho Phục Hổ bang, làm kẻ phản bội cũng không làm như thế này.
“Ý nghĩ thực sự của ta là, ngươi đi nhanh đi, ngươi đang trì hoãn việc ta cứu người, ngươi ở đây một thời gian cũng không biết đã trì hoãn ta cứu bao nhiêu người.”
Hoàng Đông Kiệt vẻ mặt ghét bỏ nói.
Đây có phải là anh trai của hắn không? Không tim không phổi như vậy.
“Anh hai, ta thực sự không đoán được ngươi đang nghĩ gì trong đầu. Tại sao ngươi lại đến Phục Hổ bang tình nguyện ở lại làm bác sĩ của bọn họ?”
“Trước đây Thiên Nghĩa bang tính là gì? Ngươi không biết Phục Hổ bang và Thiên Nghĩa bang là hai thế lực thù địch sao?”
“Anh hai, ngươi cứ nhảy đi nhảy lại giữa hai thế lực này, lông bông như thế không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Sao ta có cảm giác như ngươi đang dạy đời ta vậy? Ngươi cho rằng trở thành Thủ Dạ Nhân là có thể quản chuyện của anh trai mình sao?”
Hoàng Đông Kiệt hơi nheo mắt lại, tần số ngón tay gõ gõ trên mặt bàn cũng thay đổi.
“Anh, ta không phải đang dạy đời ngươi, là ngươi hơi quá đáng.”
“Tuy Thiên Nghĩa bang trên danh nghĩa là hắc bang nhưng bọn hắn không làm chuyện xấu, anh hai tiếp xúc với bọn họ, ta mắt nhắm mắt mở cho qua.”
“Nhưng Phục Hổ bang là một đám cặn bã đến tận xương tủy, táng tận thiên lương. Anh à, tại sao ngươi lại muốn trợ Trụ vi ngược?”
“Là cảm thấy bọn họ còn hại ít người sao?”
Hoàng Khải nhìn chằm chằm anh trai.
“Những điều ngươi nói ta đều biết.”
“Ngươi đã biết thì tại sao vẫn làm bác sĩ cho bọn họ?” “Ta có lý do của ta, không tiện nói ra.”
“Lý do là gì? Chẳng lẽ ngươi đã thông đồng với Thiên Nghĩa bang, đến Phục Hổ bang làm bác sĩ để đánh bại nội bộ Phục Hổ bang?”
“Anh, ngươi điên rồi sao? Phục Hổ bang và Thiên Nghĩa bang đối với ngươi đều là quái vật lớn. Ngoại trừ y thuật ra, trên người ngươi chỉ có mấy ký thịt này thôi.”
“Ngươi thừa nước đục thả câu trong cuộc tranh đấu giữa hai đại thế lực thì có khác gì chịu chết?” Hoàng Khải thấy anh trai của mình nhất quyết muốn ở lại Phục Hổ bang làm bác sĩ, hắn nghi ngờ ngươi anh mình đã thông đồng với Thiên Nghĩa bang mới làm như vậy.
Nhưng hắn không muốn anh mình mạo hiểm, dù sao anh trai là người thân duy nhất của hắn trên đời này.
“Ngươi đánh giá anh trai ngươi qua thấp rồi. Anh ngươi không đơn giản như bề ngoài ngươi thấy đâu.”
“Không nói chuyện khác, chỉ nói về y thuật, bác sĩ cao minh không chỉ có thể cứu người mà cũng có thể hại người.”
“Ta không hù ngươi đâu. Ngay khi ngươi bước từ lối vào thang máy lên tầng này, ta sẽ có thể dùng y thuật của mình để giết chết Dị Năng Giả ngươi.”
Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm nói.
“Anh hai, ngươi bốc phét quá đấy. Lối vào thang máy cách phòng làm việc của ngươi ít nhất một trăm mét.”

“Hỡn nữa tất cả những khúc quanh, khung cửa, có rất nhiều hạn chế, ngay cả khi ngươi sử dụng chất độc cũng thể giết ta khi ta bước lên tầng này.”
Hoàng Khải không tin anh trai mình có năng lực này, không gian trên tầng này quá lớn, dù anh trai giỏi sử dụng độc dược cũng không thể khiến cho hắn nháy mắt trúng chiêu ở khoảng cách xa như vậy.
“Vậy sao?”
Hoàng Đông Kiệt cười xấu xa giơ tay lên, búng ngón tay, sau đó thân thể Hoàng Khải nhẹ đi, ngã xuống đất không đứng dậy được.
Hết chương 697.

Bạn cần đăng nhập để bình luận