Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1520: Liều một phen

Chương 1520: Liều một phenChương 1520: Liều một phen
"Tân vương, bản úy là người đầu tiên đến, đương nhiên là vì quá vội vàng mới chỉ mang theo ít người đến đây!"
"Có điều ta rất tò mò. Hộ Long sơn trang rõ ràng là tương đối gần hoàng cung. Theo lý mà nói, Tân vương hỗ trợ hẳn là nhanh hơn bản úy nhiều, sao lại chậm hơn bản úy?"
Tư Mã An Minh tiếp tục đấu khẩu với Tần vương.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!"
Lý Văn Đào nghe Tần vương và Tư Mã An Minh trong triều đình đấu khẩu đã chán từ lâu, chịu không nổi bọn họ tiếp tục đối chọi gay gắt, liền ra lệnh cho bọn họ trực tiếp câm miệng.
Hoàng đế đã mở lời, bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im miệng, trừng mắt nhìn nhau.
Tiếp đó, người cứu viện thứ ba đã đến.
Chính là Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt vừa nhìn thấy tình hình bên trong điện Thái Hòa cũng ngẩn người, hắn tưởng mình là người đầu tiên đến cứu giá.
"Ngươi chính là Địch Nhân Kiệt, đứng dậy nói chuyện, trâm đã nghe không ít sự tích về ngươi rồi!"
Đấu tranh để là người đầu tiên được ra mắt trước mặt Hoàng đế, ai ngờ lại là tình cảnh này.
"Vi thần bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuết"
Tư Mã An Minh cũng là lần đầu tiên gặp Địch Nhân Kiệt ngoài đời, càng nhìn càng không ưa, bởi vì hắn nhìn thấy bóng dáng Trương Vi Dân trong con người Địch Nhân Kiệt này...
Khi thấy Hạ Trung Quân, La Tinh Phong, Tư Mã An Minh và Tần Vương đều có mặt, hắn cũng nhận ra đây toàn là những con cáo già, thái tử rốt cuộc vẫn còn non và xanh lắm.
Địch Nhân Kiệt rốt cuộc chức quan cũng thấp, không giống như Tư Mã An Minh bọn họ được đứng hành lễ mà phải quỳ xuống.
Bởi vì hắn đã chuẩn bị từ lâu nên vừa nhận được tin thái tử phản loạn, hắn liền không ngừng lao tới.
Địch Nhân Kiệt biết mình đã lọt vào mắt xanh của Hoàng đế.
Nhân tài ai mà không thích, vì vậy hắn để Địch Nhân Kiệt đứng dậy nói chuyện.
"Bệ hạ, đều là hư danh, vi thần làm đều là phận sự của mình!"
Hoàng đế cũng quan sát Địch Nhân Kiệt, bên ngoài đồn rằng Địch Nhân Kiệt xử án như thần, những sự tích vì dân kêu oan, hắn ở trong cung cũng nghe được.
Bọn người Hạ Trung Quân nghe hoàng đế nói vậy, tâm mắt lại chuyển sang Địch Nhân Kiệt, bọn họ biết Địch Nhân Kiệt sau này sẽ lên cao như diều gặp gió.
Lý Văn Đào nhìn thấy Địch Nhân Kiệt, liền nghĩ đến Trương Vi Dân vì nước vì dân, nếu Trương Vi Dân còn sống, nếu Trương Vi Dân còn trẻ hơn một chút, thì hắn làm Hoàng đế này sẽ nhàn nhã hơn nhiều.
Chỉ có điều bây giờ nhìn thấy Địch Nhân Kiệt, hắn biết đây là người kiệt xuất mà Trương Vi Dân để lại cho hắn.
"Ngươi và Trương ái khanh thật giống nhau, nếu như bá quan triều đình ai cũng giống như ngươi thì lo gì thiên hạ không thái bình!"
Tư Mã An Minh bề ngoài không biểu lộ cảm xúc khác, mặc dù hắn biết Địch Nhân Kiệt đã được hoàng đế coi trọng, sau này chắc chắn sẽ một bước lên trời.
Đường dẫn đến điện Thái Hòa là một dãy cầu thang dài, hoàng đế dẫn theo người khác từ trên cao nhìn xuống cảnh chém giết ở quảng trường bên dưới.
Hai bên quân mã lao vào chém giết, bên hoàng cung cũng không biết có phải cố ý thả nước không, để quân mã của thái tử áp sát tới điện Thái Hòa.
Có cứu giá thì tất nhiên cũng có tiếp viện thái tử.
Thời gian trôi qua, lại có không ít người tiếp viện đến, ngay cả tể tướng quanh năm "nằm liệt giường" không đến được cũng cử con trai cả dẫn toàn bộ phủ binh đến cứu giá.
Thấy quân của thái tử đang tiến đến điện Thái Hòa, hoàng đế không tiếp tục ngồi trên ngai rồng nữa mà cùng những người khác bước ra ngoài.
Nhưng hắn không sợ, một Trương Vi Dân hắn còn xử lý được, đến một tên nhỏ hơn, hắn còn không tin mình không đấu lại.
Có lẽ vì hoàng đế xuất hiện, hai bên quân mã dần dần tách ra, cấm vệ lui vê cửa thang canh giữ, chăm chú nhìn chằm chằm vào người của thái tử.
"Chết tiệt, sao bọn họ lại tới đông đủ như vậy, cho dù con vẹt đó mỏ to thì bọn họ nhận được tin cũng không thể đến nhanh như vậy!"
"Phải chăng bọn họ từ trước đã... !"
Thái tử Lý Nguyên Thanh nhìn thấy Tư Mã An Minh, Hạ Trung Quân và những người khác sau lưng phụ hoàng, sắc mặt kinh ngạc, trong lòng dâng lên linh cảm không lành...
Những người vây quanh thái tử và những người đến ủng hộ thái tử, thấy bên cạnh hoàng đế tụ tập nhiều người như vậy, bọn họ vừa căng thẳng vừa bất an, rất nhiều người lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
Nhưng bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, bất kể bọn họ đối mặt với điều gì, đứng về phe thái tử chỉ có thể đi đến cùng.
"Thái tử ngoan của trẫm, ngươi quên trẫm dạy ngươi thế nào rồi. Những gì trẫm ban cho ngươi mới là của ngươi, những gì trâm không ban cho ngươi thì ngươi không nên lấy, hôm nay ngươi làm trâm quá thất vọng!"
Lý Văn Đào nhìn xuống Lý Nguyên Thanh bị đám người vây quanh ở giữa rồi nói.
"Ha ha, phụ hoàng, có phải người quên mất ngôi vị của người đến từ đâu không, người có thể làm được chuyện đó, thì bản thái tử không được sao!"
Lý Nguyên Thanh ngước lên nhìn hoàng đế mặt không biểu cảm trên bệ cuối cầu thang và những quần thần vững như bàn thạch sau lưng hoàng đế.
Hắn biết mình vẫn còn quá trẻ, từng cử chỉ của mình trước mặt những con cáo già này đều trở nên vô cùng buồn cười.
Mặc dù phụ hoàng vẫn chưa lộ ra hậu chiêu, nhưng Lý Nguyên Thanh biết hôm nay hắn khó tránh khỏi kiếp nạn.
Chỉ có điều đã đi đến bước này, hắn phải liêu một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận