Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 310. Cực hoàng đan!




Tiền bối! Chẳng lẽ...
Hai huynh muội Vương Tử Bác bỗng nhiên kinh ngạc, người có thể khiến cho gia gia gọi tiền bối chỉ có một khả năng, đó chính là Đại Tông Sư.
Lão nhân này lại là một vị Đại Tông Sư!
“Lão gia gia, ngươi là Đại Tông Sư sao?”
Vương Quả Nhi không có bao nhiêu băn khoăn, hỏi ra.
“Quả Nhi, không được vô lễ.”
Vương Nguyên Vinh khẽ quát.
“Ha ha, không nên dọa tiểu hài tử, đến đây, những hồ lô đường này đều cho ngươi, lão nhân gia ta phải đi rồi.”
Hoàng Đông Kiệt cười khẽ tiến lên vài bước đưa mấy chuỗi hồ lô đường cho Vương Quả Nhi, xoay người đi về phía đám người.
“Lão gia gia, cám ơn!”
Vương Quả Nhi hô với bóng lưng Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt không trả lời, đi vào đám đông nhanh chóng biến mất.
“Quả Nhi, ngươi gặp hắn ở đâu, hắn có nói với ngươi thân phận của hắn hay không?”
Vương Nguyên Vinh còn muốn cảm tạ đại lão nhân Tông Sư đưa cháu gái của hắn trở về, nhưng lão nhân này hình như không có ý phản ứng hắn, lời cảm kích còn chưa nói ra, lão nhân này đã rời đi.
Nghĩ đến nơi này là vùng đất trọng yếu của kinh thành, lại là ngày trọng đại của cháu ngoại hắn đăng cơ, một Đại Tông Sư xa lạ chí cường đột nhiên xuất hiện, hắn không thể không nghiêm túc hỏi Quả Nhi.
“Ta không hỏi thân phận lão gia gia, ta đụng phải lão gia gia ở đầu đường bên kia.”
Vương Quả Nhi thấy gia gia nghiêm túc nên thành thật trả lời.
“Gia gia, hắn thật sự là Đại Tông Sư sao?”
Vương Tử Bác hơi khó tin hỏi.
“Ta sẽ không phán đoán sai, người có thể khiến cho ta cảm giác không được nông sâu chỉ có Đại Tông Sư.”
Vương Nguyên Vinh trả lời.
“Sao còn có Đại Tông Sư tồn tại, các Đại Tông Sư khác không phải đều bị cô trượng...”
Vương Tử Bác kinh ngạc nghi ngờ vạn phần nói.
“Thiên hạ to lớn, cá lọt lưới cũng không phải là không có, chỉ là tồn tại như vậy đột nhiên chọn ngày mấu chốt này xuất hiện ở kinh thành, không thể không khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.” “Đi, chúng ta lập tức tiến cung, nói tình hình này cho bọn họ biết, để bọn họ có chuẩn bị.”
Vương Nguyên Vinh không suy nghĩ nhiều, chuẩn bị nói tin tức Đại Tông Sư xa lạ cho Hoàng Thiên Trấn, nhưng bọn họ còn chưa tiến cung, đại điển tân hoàng đăng cơ đã bắt đầu.
“Binh tướng gia tăng không ít, cường giả Tông Sư ẩn giấu bốn phía cũng gia tăng rất nhiều, xem ra là vì ta đến mới bày ra thủ đoạn phòng bị như thế này.”
Đại điển đăng cơ bắt đầu, Hoàng Đông Kiệt cũng đã thay đổi một hình tượng khác, lúc này hắn là một công tử nhẹ nhàng ngọc thụ lâm phong.
Hắn trà trộn trong đám người cảm giác được tình hình trong phạm vi trăm dặm, “nhìn” bọn người Hoàng Thiên Thạch âm thầm phòng bị, hắn “nhìn” động tác của thành viên tổ chức Triều Thiên.
“Quả nhiên ta vừa chết là tổ chức Triều Thiên không có gì cố kỵ, như vậy cũng tốt, nếu các ngươi không tạo chút áp lực, nhi tử ta trưởng thành như thế nào, làm sao ta có thể yên tâm rời khỏi thế giới này.”
Hoàng Đông Kiệt vừa nghĩ vừa quan sát đại điển đăng cơ của nhi tử lớn của hắn, quan văn võ đi ra trước, một đống lễ nghi đi qua, nhi tử lớn của hắn đi ra.
Lúc đại nhi tử đi ra, phụ cận xuất hiện lượng lớn cường giả Tông Sư, ngay cả thân ảnh Hoàng Thiên Thạch và Thuần Dương chân nhân cũng xuất hiện trên hoàng thành.
Trong đám người, khi cường giả tổ chức Triều Thiên chuẩn bị rục rịch thì thấy thân ảnh của Hoàng Thiên Thạch và Thuần Dương chân nhân, tất cả đều im lặng không có động tác nào khác, tiếp tục ngụy trang dân chúng bình thường quan sát đại điển.
Hoàng Thiên Trấn dọc tới đây cũng căng thẳng vô cùng, dù sao cũng có nhiều người nhìn như vậy. Nhưng kh nghĩ đến tất cả đều là phụ vương cho hắn, hắn phải làm tốt tất cả những chuyện này, để phụ vương trên trời yên tâm.
Dựa theo các bước lúc trước mà quan lễ nghi dạy cho hắn, từng bước hoàn thành quá trình đăng cơ trước mặt dân chúng thiên hạ.
Vào giây phút cuối cùng, hắn thức tỉnh rồi.
Khoảnh khắc hắn lên ngôi, thế giới rộng lớn đã trực tiếp đánh thức Võ Đạo Ý Cảnh của hắn. Lúc này, dân chúng khắp phố đến tham gia náo nhiệt đều kinh ngạc không thôi.
Hoàng Thiên Thạch và Trương Cửu Thiên liếc nhau, đều phát hiện sự vui mừng trên mặt nhau, hai người bọn họ còn như vậy nói gì đến những người khác.
Ngoại trừ tổ chức Triều Thiên trong đám đông, mỗi người bọn họ đều đen mặt.
Thấy đại nhi tử thức tỉnh Võ Đạo Ý Cảnh, Hoàng Đông Kiệt không có chút bất ngờ nào, vui vẻ cười, hắn xoay người rời khỏi đám đông không biết đi đâu.
Đại điển đăng cơ chấm dứt, Hoàng Thiên Trấn xử lý rất nhiều chuyện, cũng thấy ngoại công, từ ngoại công biết được lão nhân Đại Tông Sư, cũng hỏi một ít chuyện.
Phán đoán lão nhân Đại Tông Sư không có bao nhiêu nguy hại với triều đình, trước tiên tạm dừng điều tra lão nhân Đại Tông Sư, sau đó hắn mới có thời gian nhìn lễ vật phụ vương để lại cho hắn.
“Bệ hạ, đây là lễ vật cuối cùng vương gia để lại cho ngươi.”
Lý Quý bưng một cái hộp tới cung kính nói.
Hoàng Thiên Trấn mở ra nhìn, là một đan dược màu vàng tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.
“Đây là món quà mà phụ vương để lại cho ta?”
Hoàng Thiên Trấn nhìn Lý Quý, muốn biết đan dược này có tác dụng gì.
“Bệ hạ, đây là cực hoàng đan, nó có thể khiến cho một cường giả Tông Sư đỉnh phong bình thường trong vòng hai mươi năm đột phá tới cấp độ Đại Tông Sư.”
“Cái gì?”
Nghe xong Hoàng Thiên Trấn lộ ra cảm xúc khó tin.
“Bệ hạ, cường giả Tông Sư đỉnh phong bình thường cần hai mươi năm, nhưng bệ hạ ngươi thì khác, ngươi thức tỉnh võ đạo ý cảnh, trong vòng mười năm ngươi nhất định sẽ đột phá đến Đại Tông Sư.”
Lý Quý cung kính nói.
“Không ngờ cuối cùng ta vẫn phải dựa vào phụ vương giúp đỡ.”
Hoàng Thiên Trấn tin tưởng phụ vương, cũng tin tưởng hiệu quả của cực hoàng đan này.
Sau khi đăng cơ, hắn mới biết áp lực hắn sắp đối mặt, những vấn đề khác không lớn, vấn đề lớn nhất là lão tổ Hoàng Thiên Thạch và Thuần Dương chân nhân thọ mệnh không còn nhiều lắm. Dù sao bọn họ cũng là lão nhân, năm tháng vô tình đang từng chút từng chút tước đoạt sự sống của bọn họ, lão tổ và Thuần Dương chân nhân nhiều nhất chỉ còn có hai ba mươi năm thọ mệnh, thậm chí còn ngắn hơn.
Tuy rằng hắn và đệ đệ đã thức tỉnh nhưng ít nhất cũng phải mất hơn năm mươi năm mới có hy vọng đột phá đến Đại Tông Sư.
Hắn còn lo lắng sau khi tuổi thọ của lão tổ và Thuần Dương chân nhân hao hết, hắn làm sao đối mặt với vị Đại Tông Sư của tổ chức Triều Thiên, ai ngờ phụ vương lại để lại cho hắn một ngạc nhiên lớn như vậy.
“Cực hoàng đan còn có hay không? Phụ vương có để lại phương thuốc cực hoàng đan hay không?”
Hoàng Thiên Trấn vội vàng hỏi.
Hết chương 310.

Bạn cần đăng nhập để bình luận