Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 305. Đồng quy vu tận!




“Ngươi chớ có...”
Vô Đại Sư nóng nảy, trong khoảng thời gian ngắn bị Hoàng Đông Kiệt bắt được sơ hở, một quyền đánh mạnh vào ngực, đánh bay Vô đại sư ra ngoài.
“Ngu xuẩn!”
Trịnh Thiên Tuyệt và Nhậm Thiên Hữu thầm mắng Vô đại sư ngu xuẩn, là Phật hay ma quan trọng như vậy sao, cần gì phải rối rắm vấn đề này.
“Hoàng Đông Kiệt, ngươi muốn chết!”
Vô đại sư từ trong nham thạch nóng chảy hỗn độn bò ra, một kích vừa rồi khiến hắn lăn lộn trên mặt đất phủ đầy nham thạch.
Hơn nữa chân nguyên bỗng nhiên dừng lại, khiến cho trên người hắn xuất hiện không ít vết bỏng, giận dữ phun máu trong cổ họng, hắn cuồng bạo đánh về phía Hoàng Đông Kiệt.
Lúc này hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì, hắn chỉ muốn giết Hoàng Đông Kiệt.
“Đến đây đi, xem chúng ta ai ngã xuống trước.”
Hoàng Đông Kiệt cũng cuồng bạo tận tình chém giết.
Trịnh Thiên Tuyệt và Nhậm Thiên Hữu biết dưới tình hình này mà nương tay chính là ngu xuẩn, dứt khoát cũng buông bỏ tất cả chém giết, nên dập thuốc thì dập thuốc, nên sử dụng bí thuật thì sử dụng bí thuật.
Trong chốc lát toàn bộ Hỏa Diệm Sơn lung lay muốn vỡ vụn, sông núi tách ra, dòng sông nham thạch cuồn cuộn lan rộng, sau một giờ, trận chiến cuối cùng cũng dừng lại.
Chiến trường luyện ngục tràn ngập khói đen, Bạch Vân Dạ bị thương nặng nửa quỳ trên mặt đất, bảo kiếm của hắn đã bị nghiền nát, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn thân thể sừng sững không ngã trong làn khói đen.
Vô đại sư nuốt máu, một chân của hắn đã bị gãy nhưng hắn không dám lơi lỏng nửa phần vì Hoàng Đông Kiệt còn chưa chết.
Cánh tay trái của Nhậm Thiên Hữu bị gãy, xương cốt trên thân thể cũng không biết bị gãy mấy cái, hắn thật muốn ngã xuống nghỉ ngơi một lát nhưng hắn không dám ngã, vì sẽ khiến cho Hoàng Đông Kiệt giangs một kích trí mạng.
Tình trạng của Trịnh Thiên Tuyệt cũng không tốt, một quả thận của hắn bị Hoàng Đông Kiệt móc ra, trên người cũng xuất hiện mức độ xương nứt.
Lúc này hắn cũng muốn chạy trốn nhưng hắn thật sự không dám, vì Hoàng Đông Kiệt còn chưa chết, một khi để Hoàng Đông Kiệt khôi phục lại, có lẽ hắn chỉ còn lại con đường chết.
Thừa dịp bây giờ thương thế của Hoàng Đông Kiệt còn nặng hơn bọn họ, bọn họ phải ở nơi này giết chết Hoàng Đông Kiệt mới được.
“Vì sao ngươi còn không ngã, rõ ràng thương thế của ngươi còn nặng hơn chúng ta.” Bạch Vân Dạ giận dữ hô.
“Ọc!”
Hoàng Đông Kiệt lên tiếng phun một ngụm máu.
“Ta cũng muốn ngã xuống nghỉ ngơi thật tốt nhưng các ngươi còn chưa chết, làm sao ta dám ngã xuống trước.”
Hoàng Đông Kiệt lau sạch máu bên miệng nói.
“Hoàng Đông Kiệt, ngươi làm như vậy có đáng không!”
Trịnh Thiên Tuyệt biết Hoàng Đông Kiệt muốn làm gì, Hoàng Đông Kiệt muốn kéo toàn bộ bốn người bọn họ vào địa ngục, cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Làm như vậy là để tranh giành thái bình cho con cháu của mình.
“Đây không phải là vô nghĩa, sự tồn tại của các ngươi ảnh hưởng nghiêm trọng đến thái bình của đế quốc Đại Hạ, vì muốn tuyệt hậu hoạn, các ngươi nhất định phải chết.”
Hoàng Đông Kiệt biết Trịnh Thiên Tuyệt muốn nói gì, thờ ơ trả lời.
“Ngươi thật đúng là một tên điên, vì đế quốc Đại Hạ thống trị lâu dài, ngươi lại tính đồng quy vu tận cùng chúng ta, nhưng ngươi làm được sao?”
“Với tình trạng bây giờ của ngươi, ngươi có thể mang đi mấy người chúng ta, là một, hay là hai người?”
Trịnh Thiên Tuyệt cũng không sợ Hoàng Đông Kiệt chó gấp nhảy tường, bây giờ Hoàng Đông Kiệt thương thế rất nặng, chân nguyên trên người còn lại không nhiều lắm, chỉ cần bốn người bọn họ phối hợp đàng hoàng, bọn họ có thể giết chết Hoàng Đông Kiệt.
“Ta đã thắng rồi!”
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe Hoàng Đông Kiệt nói hắn đã thắng, người ở hiện trường bỗng nhiên sửng sốt, còn chưa đợi bọn họ hỏi rõ ràng.
Hai mắt Bạch Vân Dạ đột nhiên phóng đại, thân thể ngã xuống đất, thất khiếu không ngừng chảy máu, Bạch Vân Dạ đang giãy dụa, ý thức dần dần mơ hồ.
“Ta đã nói ngươi là người chết thứ hai, sao ngươi lại không tin chứ?”
Hoàng Đông Kiệt cười lạnh nói.
“Ngươi đã làm gì?”
Đám người Trịnh Thiên Tuyệt sợ hãi nhìn Hoàng Đông Kiệt hỏi.
“Cái này còn phải hỏi sao, là trúng độc, vẫn là kịch độc một kiếm phong hầu.”
“Sao có thể, sao có thể có kịch độc một kiếm phong hầu đối với đại Tông Sư?”
Bọn Trịnh Thiên Tuyệt bỗng nhiên luống cuống, Bạch Vân Dạ cũng trúng chiêu, vậy bọn họ... “Biết ta vì sao phải quyền quyền đánh đến thịt, lấy thương đối thương không, chính là vì hạ loại kịch độc này rất phiền toái, có điều cũng may các ngươi đều trúng chiêu.”
Hoàng Đông Kiệt thấy dấu hiệu sinh mệnh của Bạch Vân Dạ đã biến mất, nhẹ nhàng cười, trong lòng hy vọng ba người phía dưới có thể diễn theo kịch bản của mình.
“Ọc!”
“Ọc!”
Ba người Trịnh Thiên Tuyệt biến sắc, đều hộc máu, ánh mắt rất hoảng sợ nhìn Hoàng Đông Kiệt, bọn họ thật sự trúng chiêu.
Độc tố này rất mãnh liệt, chân nguyên của bọn họ vốn dĩ không áp chế được, độc tố này đang không ngừng thôn phệ sinh mệnh lực của bọn họ.
“Đừng cầu xin ta tha mạng, ta sẽ không nuôi sói ăn thịt người ở bên cạnh.”
Hoàng Đông Kiệt chấm dứt cơ hội xin tha của bọn Trịnh Thiên Tuyệt.
“Nếu đã như thế thì cùng nhau chết đi!”
Ba người Trịnh Thiên Tuyệt liếc nhau một cái, biết không có đường sống nào nữa, ánh mắt trở nên độc ác, gót chân nhún một cái nhảy lên, tất cả đều nhào về phía Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt phản kháng một lát nhưng vẫn bị ba người Trịnh Thiên Tuyệt bắt được.
Ba người Trịnh Thiên Tuyệt ôm lấy Hoàng Đông Kiệt, không cho Hoàng Đông Kiệt giãy dụa, sau đó ba người liều lĩnh mang theo Hoàng Đông Kiệt nhảy xuống dòng nham thạch nóng chảy.
Hết chương 305.

Bạn cần đăng nhập để bình luận