Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1343

Chương 1343: Thiên phú thức tỉnh "Ba ngày mà thôi, nhãn nhịn một chút liền qua mà!" Hoàng Đông Kiệt biết ba ngày không ăn cơm, người sẽ đói bụng đến mức phát hoảng, nhưng hắn không muốn ra ngoài, nếu như khi hắn hư nhược ra ngoài đụng phải tai nạn, người uất ức vẫn là bản thân. Người khi nhỏ yếu, thì phải hiểu được tránh xa toàn bộ phiền phức, hèn mọn phát dục. Người bình thường bảy ngày không ăn cơm, sẽ bởi vì đói bụng quá độ mà chết đói, ba ngày không ăn, cách biên giới chết đói còn một khoảng nữa. Hoàng Đông Kiệt sở dĩ lựa chọn cẩu thả, là bởi vì hắn từ Thần Võ Thiên Cương Quyết luyện được một chút đồ vật, hoàn toàn có thể dựa vào việc mỗi ngày một tiếng đồng hồ buổi sáng hút Lộ Châu Độ Nhật.
Chỉ cần một chút xíu sương sớm, Hoàng Đông Kiệt cũng có thể cẩu thành Lão Ô Quy. Không chỉ là lão Ô Quy, hắn không phải là chưa từng làm qua.
Ba ngày nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, có thể ngủ một giấc liền qua.
Giữa lúc Hoàng Đông Kiệt chuẩn bị nghỉ ngơi, có động tĩnh truyền đến, có người tiến vào Trường Phong Lâm.
Nơi truyền đến động tĩnh cách vị trí của Hoàng Đông Kiệt rất gân, Hoàng Đông Kiệt vẫn không nhúc nhích, nhìn về hướng động tĩnh truyền đến. Trong chốc lát, hai người hầu của nhà quan liêu xuất hiện ở trong tâm mắt của Hoàng Đông Kiệt, bọn họ khiêng một cái bao tải không ngừng thâm nhập vào, bao tải đang rỉ máu, rõ ràng là chứa thi thể của người.
Hơn nửa đêm chạy tới nơi này, ngoại trừ chôn người hủy thi diệt tích ra, còn có thể là cái gì chứ, không hổ là cách làm của nhà quan liêu.
Hoàng Đông Kiệt đối với cái này đã không còn kinh ngạc khi nhìn thấy chuyện quái dị, vương triều Đại Võ này đã kiến quốc gần 500 năm, quốc vận cũng dần dần đi về hướng suy yếu.
Trong triều đình, bộ phận mục nát, gian thần giữa đường, rất nhiều chuyện bất bình cũng dần dần trồi lên mặt nước, người chết đã không tính là cái gì cả. Nhìn động tác của hai người hầu thuần thục, nói rõ bọn họ không phải lần thứ nhất làm như vậy.
Nhưng mà Hoàng Đông Kiệt không có xen vào việc của người khác, cứ như vậy mà lắng lặng nhìn.
Khi hai người hầu chôn xong người muốn rời đi, Hoàng Đông Kiệt mới hái một chiếc lá phóng tới.
"Ấy da"
Trong đó một người hầu ngã xuống.
"Lại không phải lần đầu tiên chôn người, ngươi căng thẳng cái gì, vậy cũng có thể ngã."
Người hầu đang đứng không khỏi trêu đùa người hầu té lăn trên đất.
"Căng thẳng cái rắm, đường trơn, đây là do đường trơn tạo thành."
Người hầu ngã xuống vội vã đứng lên, phủ nhận bản thân là bởi vì căng thẳng mà ngã. "Phải phải phải, ngươi là không cẩn thận té ngã, chúng ta nhanh đi về thôi, tuy rằng chúng ta có lệnh bài của Bá Phủ, nhưng nếu như bị Tuần Thành Vệ đụng phải, cũng là một chuyện phiền phức.'... Khi hai người rời đi, Hoàng Đông Kiệt nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống, hắn nhìn cũng không thèm nhìn vị trí chôn thi thể, người cũng đã nhập thổ vi an, có gì để nhìn chứ.
Hắn đi tới vị trí người hầu ngã xuống, ở bên trong bụi cây nhặt túi mà người hầu đánh rơi lên.
Một chiếc lá đổi một cái túi tiền, đáng giá.
Hoàng Đông Kiệt mở túi tiền ra đếm, có khoảng mười ba lượng bạc, một lượng tương đương với 10 tệ, 10 tệ khoảng chừng 1000 văn. 1000 văn đủ để một nhà dân chúng bình thường sinh sống vui vẻ cả một hai tháng.
Một người hầu cũng có thể mang theo mười ba lượng bạc trên người, không hổ là chân sai vặt nhà quan liêu, chủ nhà mập, những người khác cũng mập theo, Hoàng Đông Kiệt cất tiền xong, lại đổi một cây đại thụ khác đợi.
Thì ra cây đại thụ kia cách nơi chôn xác quá gần, Hoàng Đông Kiệt mặc dù sẽ không kiêng ky cái gì cả, nhưng vật xui xẻo này, có thể tránh thì tránh.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày thứ ba, cách thời gian thức tỉnh thiên phú bản mệnh của hắn cũng chỉ còn một canh giờ.
Hai ngày này, Hoàng Đông Kiệt không tính là yên tĩnh trôi qua, hắn đụng phải người chôn xác cũng vài đợt, không hổ là kinh thành ăn tươi nuốt sống.
Cẩu khoảng ba ngày, chỉ còn lại một giờ cuối cùng, Hoàng Đông Kiệt không hoảng hốt, tiếp tục chờ đợi thời gian tới.
Chỉ là Hoàng Đông Kiệt ba ngày không lộ diện, Lý Trưởng Trịnh Lương Tài của đường phố Thường Phong liền có chút bối rối, đang yên đang lành một người lớn sống sờ sờ, làm sao lại biến mất. Trịnh Lương Tài tuy rằng vẫn còn đang quan sát, không có chân chính lựa chọn đầu tư vào Hoàng An Trạch, nhưng Hoàng Đông Kiệt sống chính là một nước cờ đầu của hắn, thứ mà hắn cần chính là đường dẫn đầu tư.
Chỉ là hiện tại người nói không thấy liền không thấy nữa, đây cũng quá kỳ lạ.
Đối với một con ma cờ bạc mà nói, hắn làm sao có thể nhịn không đi đánh bạc được, đừng nói một ngày, nửa ngày hắn cũng không nhịn được.
Một con ma cờ bạc không có bất kỳ điềm báo trước nào, đột nhiên biến mất gần ba ngày cũng không có lộ diện, điều này có ý vị gì, Trịnh Lương Tài rất hiểu, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Hắn dù sao cũng phải biểu hiện ra một thái độ.
Ngay khi Trịnh Lương Tài gia tăng phạm vi tìm kiếm Hoàng Đông Kiệt, thiên phú bản mệnh của Hoàng Đông Kiệt rốt cuộc đã thức tỉnh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận