Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 173. Đại quân xuất phát!




“Yên tâm, nếu như trên chiến trường quyết sách của ta xuất hiện sai lầm, tạo thành hiện tượng binh bại, ta sẽ đổi một hình thức khác xoay chuyển càn khôn.”
“Dù sao ta cũng đã nổi danh, lại để ta nổi danh thêm một chút cũng không sao cả.”
Chơi thì chơi, quậy thì quậy, Hoàng Đông Kiệt cũng sẽ không vì trò chơi của mình mà khiến cho bên mình xuất hiện thương vong lớn.
Nếu thật sự xuất hiện bất ngờ, bên mình xuất hiện hiện tượng binh bại, vậy hắn chỉ có thể tự ra tay tàn sát tất cả thủ lĩnh cao tầng của Thiên Thần giáo.
Cao tầng không còn thì Thiên Thần giáo tự nhiên cũng không tồn tại.
Trương Hải Hoa thấy Hoàng Đông Kiệt hình như có lá bài tẩy gì đó, hắn càng thêm yên tâm. “Ngày mai chúng ta sẽ cử binh xuất phát, trước tiên chiếm cứ địa hình hữu lực, chậm rãi chờ đợi Thiên Thần quân đến.”
Tán gẫu nửa canh giờ, Hoàng Đông Kiệt tùy tiện tìm lý do rời đi, mà Trương Hải Hoa cũng chuẩn bị đi ra ngoài cổ vũ cho binh lính một chút.
Bộ chỉ huy Quân bộ
“Đi ra đi, có thể tránh thoát tầng tầng phòng hộ đi tới nơi này, thực lực của ngươi thật đúng là không tầm thường.”
Hoàng Đông Kiệt nhìn toàn cảnh diễn biến sa bàn, đầu không ngẩng lên, cũng không có hành động nào khác, rất bình tĩnh nói ra những lời này.
“Tham kiến vương gia!”
Đột nhiên một bóng người từ góc tối hiện ra, giống như u linh không một tiếng động.
Người này mặc áo lụa có hoa văn màu vàng sậm, đeo một chiếc mặt nạ mãnh thú không rõ danh tính, hắn hiện thân đi ra, chỉ hơi khom người với Đông Vũ vương một chút, sau đó không có động tác gì khác.
“Ám Long Vệ? Hoàng đế phái ngươi tới bảo vệ ta hay là giám sát ta?”

Tầm mắt Hoàng Đông Kiệt rời khỏi toàn sa bàn, tung người tới liếc mắt một cái, rất nhanh đã xác nhận thân phận của người tới.
“Vương gia, ngươi nói đùa rồi, chúng ta chỉ đến bảo vệ an nguy của vương gia, sao có thể giám sát vương gia ngươi, xin vương gia không cần suy nghĩ nhiều.”
Trương Dịch Nhiên cũng kinh hãi không thôi, thuật ẩn thân mà hắn tự hào lại bị vương gia phát hiện.
Thực lực của vương gia quả nhiên cao thâm khó lường, chẳng trách vương gia có thể ngăn cản một kích của vị Đao vương Chung Hùng Nguyên thứ mười tám Thiên Bảng ngày hôm trước. Hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ khi vương gia có thể đoán ra hoàng đế cho hắn thì hành nhiệm vụ ngầm, dù sao vương gia yêu nghiệt cũng trí tuệ như vậy.
Điều chân chính khiến cho hắn kinh hãi chính là, hắn luôn cảm giác được có một áp lực khó hiểu từ trên người vương gia.
Hoàng đế cũng không cho hắn cảm giác này, vậy mà trên người vương gia lại có.
Điều này khiến cho hắn phán định Đông Vũ vương tuyệt đối là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. “Vương gia, ta tên là Trương Dịch Nhiên, là phó thống lĩnh của Ám Long Vệ, ta còn có chín thành viên ở bên ngoài quân doanh, có thể phái người dẫn bọn họ vào đây hay không?”
Trương Dịch Nhiên một mình lẻn vào Trấn Võ quân, hắn muốn nhìn xem thủ đoạn phòng hộ của Trấn Võ quân như thế nào, sau khi quan sát một hồi, hắn coi như hài lòng.
Ai ngờ hắn vừa đến bộ chỉ huy đã bị vương gia phát hiện.
“Nghe giọng nói của ngươi, ngươi mới hơn ba mươi tuổi đúng không, khoảng ba mươi tuổi đã trở thành phó thống lĩnh của Ám Long Vệ, nếu không phải công tích siêu tuyệt thì chính là thân phận cực kỳ không đơn giản.”
“Ngươi có phần thực lực này thì tích lũy công tích rất đơn giản, nhưng muốn trở thành phó thống lĩnh của Ám Long Vệ khoảng ba mươi tuổi còn chưa đủ, nói vậy thân phận của ngươi cho ngươi thêm không ít ưu điểm.”
Hoàng Đông Kiệt triệu một binh lính tới, bảo hắn đi đón những người khác của Ám Long Vệ vào, ngay sau đó hắn quan sát Trương Dịch Nhiên một hồi, kiên định nói.
“Vương gia thật sự là nhìn rất thấu vạn sự vạn vật , không sai, ta có thể làm phó thống lĩnh ít nhiều vì có thân phận mới làm được.”
Trương Dịch Nhiên cảm thấy Hoàng Đông Kiệt hơi đáng sợ, dựa vào giọng nói phán đoán ra tuổi tác của hắn không nói, còn chắc chắn thân phận của hắn không đơn giản.
Nếu ở lại bên cạnh Hoàng Đông Kiệt lâu, Hoàng Đông Kiệt còn không phải là thăm dò rõ ràng tổ tiên mười tám đời của hắn hay sao, ngẫm lại thật đáng sợ. Thấy vậy, Trương Dịch Nhiên nghĩ ra một biện pháp, đó chính là không nói lời nào, như vậy tin tức sẽ ít bại lộ hơn.
“Ta không thèm để ý thân phận của ngươi, cũng không thèm để ý ngươi đến bảo vệ ta hay là giám sát ta. Đừng làm phiền ta khi ta đang suy nghĩ, đó là yêu cầu cơ bản của ta đối với ngươi.” Trương Dịch Nhiên gật đầu đồng ý, thấy chín thuộc hạ được binh lính dẫn vào, hắn dặn dò chín thuộc hạ vài câu, sau đó mười người bọn họ phân tán ẩn nấp bốn phía Hoàng Đông Kiệt để bảo vệ Hoàng Đông Kiệt .
Ngày hôm sau Hoàng Đông Kiệt đứng trên đài cao nhìn Trấn Võ quân chỉnh tề chờ xuất phát, có lẽ là cảm giác được sĩ khí Trấn Võ quân tăng cao, trên mặt hiện lên một nụ cười.
“Vương gia, mười tám vạn đại quân đã sớm chuẩn bị xong, đang chờ mệnh lệnh xuất phát của vương gia ngài.”
Đinh Chính Trạch vẻ mặt trang nghiêm bẩm báo với Hoàng Đông Kiệt. “Xuất phát!”
Hoàng Đông Kiệt hạ lệnh, mười tám vạn đại quân chậm rãi xuất phát. “Ngươi đang lo lắng điều gì?”
Trong lúc hành quân, Hoàng Đông Kiệt thấy Trương Hải Hoa bên cạnh muốn nói lại thôi, hỏi hắn lo lắng cái gì.
“Binh lực thủ thành chúng ta để lại có phải hơi ít hay không, ta lo lắng Thiên Hùng quân và Bình Thế quân sẽ thừa cơ đánh lén hậu phương của chúng ta.”
Trương Hải Hoa luôn cảm thấy Hoàng Đông Kiệt an bài binh lực lưu thủ quá ít, Hưng An phủ ba vạn, cứ điểm quan trọng Thiên Đỉnh Vân Nhai ba vạn, Hướng Thiên phủ và Văn Vinh phủ mỗi chỗ một vạn binh thủ thành.
Nếu như Thiên Hùng quân và Bình Thế quân vòng sau đánh lén hậu phương bọn họ, vậy không phải là lành ít dữ nhiều rồi sao?
“Không, Thiên Hùng quân và Bình Thế quân đều khẩn cấp muốn thấy chúng ta cùng Thiên Thần quân đánh lưỡng bại câu thương, sau đó bọn họ làm ngư ông đắc lợi.”
“Bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ cắt đứt cuộc chiến của chúng ta với Thiên Thần quân, bọn họ biết chúng ta và Thiên Thần giáo thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm bọn họ.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
Trương Hải Hoa không rõ vì sao Hoàng Đông Kiệt lại chắc chắn như vậy, nhưng sự tự tin của Hoàng Đông Kiệt quả thật khiến cho lo lắng trong lòng hắn giảm đi rất nhiều.
“Vậy điểm đến của chúng ta là gì?”
“Thung lũng bậc thang”
Hết chương 173.

Bạn cần đăng nhập để bình luận