Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 509. Ăn cơm mềm!




“Hắn rất mạnh, ta không phải đối thủ nhưng ta là yêu loại đặc thù, giữ chặt hắn một hồi hẳn là không có vấn đề gì.”
Mị Nương không nắm chắc nhưng vì có thể giúp được Lục Trạch, nàng lựa chọn mạo hiểm. “Làm ơn!”
Lục Trạch nhìn mặt Mị Nương, giọng nói có chút khó khăn.
“Hãy chăm sóc phụ thân ngươi.”
Mị Nương nói xong bay tới trước mặt Mạnh Thường.
“Lại xuất hiện một người nữa, có thật nhiều người không sợ chết quá!”
Mạnh Thường thấy lại có người chạy ra ngăn cản hắn, sắc mặt hắn lạnh lẽo, dùng ngón tay dài nhỏ vẽ bóng người đối diện một cái.
Một khí tức quỷ dị hình thành thứ nguyên trảm cắt qua Mị Nương.
Không kịp thở, Mị Nương bị cắt ngang cắt thành hai phần nhưng Mạnh Thường trông thấy thì lại nhíu mày.
Mị Nương bị cắt thành hai phần trong nháy mắt hóa thành cánh hoa màu hồng đầy trời, cánh hoa tựa như có sinh mệnh, biết tách ra, biết nhảy múa.
Chỉ một lúc sau, số lượng cánh hoa không ngừng tách ra lớn như bầu trời đầy mây trắng, những cánh hoa nhảy múa đã vây quanh Mạnh Thường.
“Ngươi là yêu loại đặc thù!”
Mạnh Thường cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ bất thường từ Mị Nương, và sau đó hắn nhận ra Mị Nương là yêu loại đặc thù.
Tuy rằng yêu loại đặc thù trước mắt còn chưa đạt tới cấp bậc yêu vương nhưng Mạnh Thường vẫn thu hồi sự khinh thường lúc trước của hắn.
Đối với yêu loại đặc thù, khinh thường sẽ chịu thiệt thòi lớn.
“Thật không ngờ kinh thành còn tồn tại yêu loại đặc thù thứ hai, chẳng qua các ngươi quá có lỗi với thân phận yêu loại đặc thù của các ngươi.”
“Hắc Đế cũng thôi đi, ngay cả ngươi cũng nghe lệnh của nhân loại.”
“Yêu loại đặc thù dị thường nhất yêu giới lại trở thành chó của nhân loại, các ngươi quả thực...” Mạnh Thường không hiểu sao cảm thấy bi phẫn, nghiêm khắc mà nói, yêu loại đặc thù còn cao hơn dị loại một bậc.
Hắn là một dị loại hận thấu nhân loại, dù khi còn sống hắn là nhân loại nhưng thời gian hắn thành quỷ thành yêu dài hơn so với làm người, hắn đã sớm không coi mình là người.
Thấy yêu loại đặc thù cao hơn mình một đẳng cấp bán mạng cho nhân loại, nội tâm hắn luôn toát ra một trận tức giận.
Mị Nương không trả lời Mạnh Thường, tâm niệm nhất định, vô số cánh hoa chung quanh dính vào người Mạnh Thường.
Mạnh Thường không dám để cánh hoa dính vào hắn, vì hắn không biết năng lực đặc thù của yêu loại đặc thù này rốt cuộc là cái gì.
Vì thế, lực yêu quỷ của hắn rung động, chấn nát toàn bộ cánh hoa tới gần hắn vì phòng ngừa vạn nhất, hắn còn bày ra lửa bạch cốt bên người mình, thiêu rụi cánh hoa bay tới.
Đột nhiên lông mày Mạnh Thường căng thẳng, hắn cảm giác được lực yêu quỷ trong cơ thể hắn đang xói mòn, dù lượng rất ít nhưng vẫn có hiện tượng xói mòn.
“Phấn hoa, phấn hoa vô hình, thì ra cánh hoa chỉ là thủ đoạn che mắt người khác của ngươi, sát chiêu của ngươi là phấn hoa vô hình.”
“Phấn hoa dính vào người ta, hấp thu lực lượng yêu quỷ trong cơ thể ta ngược lại lên người ngươi, đây là năng lực đặc thù của ngươi đúng không?”
“Thật sự là năng lực khiến cho người ta hâm mộ, ngươi dường như có thể so sánh với Hắc Đế.”
“Có điều bây giờ ngươi chưa có trở thành yêu vương, chứng tỏ năng lực của ngươi có hạn chế và khuyết điểm.”
Mạnh Thường đoán ra năng lực của Mị Nương, trong lòng thoải mái không ít, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
“Sao không hấp thụ nữa đi, có phải lực yêu quỷ trong cơ thể ta khiến cho ngươi rất khó chịu hay không?”
Mạnh Thường thấy Mị Nương khó chịu thì nở nụ cười, không phải dị loại mà cũng dám thôn phệ lực lượng yêu quỷ của hắn, đây không phải là đang hấp thu chất độc sao?
“Cho ngươi một cơ hội, thần phục ta thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Mạnh Thường thấy dáng vẻ Mị Nương cực kỳ xinh đẹp, lại là yêu loại đặc thù, hắn nổi lên tâm tư muốn thu phục nàng.
Mị Nương không nói gì, bài xích lực yêu quỷ vừa mới hút tới, tâm niệm vừa động, phấn hoa bám vào trên người Mạnh Thường trong nháy mắt nảy mầm.
Một tầng thảm thực vật xanh mướt chậm rãi lan tràn trên da Mạnh Thường, rễ thực vật không ngừng muốn đâm vào trong cơ thể Mạnh Thường.
Chỉ là làn da mạnh mẽ quá kiên cố, rễ thảm thực vật chỉ có thể vờn quanh bề mặt da, căn bản không thể đâm vào trong cơ thể hắn.
“Đáng tiếc, một yêu loại đặc thù trong vạn người có một sẽ ngã xuống đây.”
Trên người Mạnh Thường phun ra lực lượng quỷ đỏ thẫm có thể thấy bằng mắt thường, thảm thực vật phấn hoa bao phủ trên người Mạnh Thường bị bốc hơi toàn bộ.
Ngay cả phấn hoa rải rác vô hình trên không trung đến gần một chút cũng bị bốc hơi.
Lực yêu quỷ xông lên, nửa người trên Mị Nương bị bốc hơi.
Nửa người dưới hóa thành cánh hoa bay đến một chỗ khác một lần nữa tổ hợp khôi phục dáng vẻ ban đầu. Vừa khôi phục, hơi thở của Mị Nương liền trở nên nặng nề hơn một chút.
“Thật ngoan cường, ta xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào!”
Mạnh Thường thấy Mị Nương mỗi một lần khôi phục, yêu lực trên người đều sẽ giảm bớt một phần, biết đây là một loại biểu hiện khác của năng lực đặc thù của nàng.
Điều này khiến cho hắn hơi tức giận, giết một yêu quái nhỏ hơn mình, hao phí thời gian nhiều như vậy đều không thành công, hắn tức giận tăng tốc độ tấn công.
Vòng ngoài.
“Sao rồi?”
Hằng hỏi Quy Tiểu Thánh.
“Không được, đã thử vài lần, lão tổ vẫn không chịu cho ta mượn lực lượng.”

Quy Tiểu Thánh lắc đầu nói.
“Lão tổ ngươi đến bây giờ cũng không xuất hiện, xem ra lão tổ ngươi thật sự có chuyện gì đó trì hoãn.”
“Sao trợ giúp vẫn chưa tới...”
Lục Trạch nóng nảy, hắn nhìn ra Mị Nương đã đến cực hạn, tiếp tục sẽ gặp nguy hiểm.
Lục Thế Viễn thấy phụ thân sốt ruột cũng không có cách nào, đối mặt với dị loại cấp bậc yêu vương cấp hai, bọn họ đi lên chính là tặng đầu người.
“Tiểu nam nhân, cần giúp đỡ không?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau Lục Thế Viễn.
“Bạch, Bạch cô nương!”
Lục Thế Viễn quay đầu thấy phía sau là Tân Nương Xác Khô, hắn hơi chột dạ.
“Ngươi có thể đánh bại hắn không?”
Lục Thế Viễn bình tĩnh hỏi.
“Không thể, tuy rằng ta cũng là dị loại nhưng ta còn chưa chân chính đạt tới cấp bậc yêu vương cấp hai, ta nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản hắn.”
Bạch Liên Ngọc nói thật.
“Điều kiện?”
Lục Thế Viễn không muốn nợ gì Bạch Liên, hỏi nàng điều kiện mời nàng ra tay.
“Việc xong, ở bên ta một ngày.”
“Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là cùng ta đi một chút.”
Bạch Liên Ngọc cũng biết nàng không đề cập đến điều kiện, Lục Thế Viễn sẽ không cần nàng giúp đỡ.
“Được!”
Lục Thế Viễn đồng ý.
Vừa nghe được đáp án, Bạch Liên Ngọc lộ ra nụ cười ngọt ngào bay về phía giao chiến.
Hết chương 509.

Bạn cần đăng nhập để bình luận