Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 301. Muốn siêu thoát thì đi chết!




“Không được, Hoàng Đông Kiệt thông minh như vậy, hắn làm sao mà không nghĩ tới chúng ta sẽ tiến hành vây giết hắn giữa đường. Hắn quang minh chính đại một mình từ kinh thành đi ra, chuyện này vốn là không thích hợp.”
“Nếu như hắn cố ý làm thế, chúng ta đi vây giết hắn chẳng phải là bị hắn lừa sao?”
Trịnh Thiên Tuyệt không đồng ý vây giết nửa đường, hắn không cảm thấy người thông minh như Hoàng Đông Kiệt sẽ phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
“Vậy ngươi nghĩ sao?”
Vô đại sư nghe được Trịnh Thiên Tuyệt từ chối đề nghị của hắn cũng không tức giận, dù sao hắn biết rõ Hoàng Đông Kiệt chơi mưu kế rất cao cường, cẩn thận một chút cũng không sai.
“Vậy mà hắn lại ra khỏi kinh thành, vậy chúng ta cũng không thèm để ý một chút thời gian này, tiếp tục quan sát hắn, chờ hắn đến Hỏa Diệm Sơn rồi nói.”
“Hy vọng quyết định của ngươi là đúng!”
Vô Đại sư nhìn Trịnh Thiên Tuyệt một cái, trở về phòng điều chỉnh trạng thái.
Những người khác cũng không nói gì, lần lượt trở về phòng của mình chờ đợi ngày mai đến. Một đêm trôi qua, mặt trời mọc, Hoàng Đông Kiệt cũng như hẹn đi tới đỉnh Hỏa Diệm Sơn. “Hồi bẩm giáo chủ, đã cẩn thận điều tra mấy lần, trăm dặm xung quanh Hỏa Diệm Sơn vẫn không có dị thường, quân địch và cường giả Tông Sư đều không xuất hiện.”
Đám người Trịnh Thiên Tuyệt nhận được hồi âm, ánh mắt lấp lánh bất định, bọn họ thật sự nghĩ không ra vì sao Hoàng Đông Kiệt lại buông tha ưu thế lớn như vậy, dám một mình đến hẹn bọn họ.
“Đi, hắn đã có gan làm đến bước này, chẳng lẽ chúng ta còn không có can đảm ứng chiến hắn một hồi.”
Đám người Trịnh Thiên Tuyệt không khỏi bội phục dũng khí của Hoàng Đông Kiệt, đồng thời cũng buông bỏ băn khoăn chạy về phía Hỏa Diệm Sơn.
“Nhiệt độ ở đây không phải là cao bình thường, ta có chọn nhầm chỗ hay không.”
Đứng ở đồi núi, nhìn đèo nham thạch nóng chảy không xa chậm rãi chảy ra, Hoàng Đông Kiệt hoài nghi mình có phải chọn nhầm chỗ hay không.
“Các ngươi đến rồi à!”
Hoàng Đông Kiệt chậm rãi xoay người lại nhìn đám người Trịnh Thiên Tuyệt chạy tới. “Ta có vài câu hỏi hy vọng ngươi có thể trả lời.”
Đám người Trịnh Thiên Tuyệt không vội khai chiến, cấp độ như bọn họ đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, dù sao Hoàng Đông Kiệt cũng đang ở ngay trước mắt, chạy không thoát.
“Muốn hỏi thì hỏi, tuy rằng ta không nhất định sẽ trả lời nhưng các ngươi là đối thủ của ta, ít nhất nên tôn trọng các ngươi một chút.”
Hoàng Đông Kiệt rất tùy ý nói.
“Hoàng Đông Kiệt, ngươi là người thông minh, ta thật sự không nghĩ ra vì sao ngươi lại buông tha ưu thế lớn như vậy, lựa chọn một mình ước chiến chúng ta?”
Trịnh Thiên Tuyệt bình tĩnh hỏi.
“Ngươi sai rồi, ta không hề thông minh chút nào, về phần ta vì sao lại vứt bỏ ưu thế lớn như vậy, có thể ta hơi ngu ngốc.”
Nghe được câu trả lời như vậy, bọn người Trịnh Thiên Tuyệt càng không tin.
“Ngươi thật sự có năng lực siêu thoát thiên địa này sao?”
Trịnh Thiên Tuyệt hỏi ra vấn đề hắn muốn biết nhất.
“Có!”
Nghe xong ánh mắt của mấy người Trịnh Thiên Tuyệt đều sáng lên.
“Làm thế nào để siêu thoát?”
“Rất đơn giản, chết rồi thì linh hồn siêu thoát!”
Hoàng Đông Kiệt thành thật trả lời.
“Hoàng Đông Kiệt, ngươi đang chơi chúng ta à?”
Bọn người Trịnh Thiên Tuyệt nghe xong, nhìn Hoàng Đông Kiệt bằng ánh mắt nguy hiểm.
“Ta nói thật thì các ngươi lại không tin, vậy ta cũng không có cách nào.”
Hoàng Đông Kiệt khoát tay, ra vẻ không sao cả, hắn quả thật có thể siêu thoát linh hồn, về phần những người khác hắn cóc thèm quan tâm.
“Các ngươi còn có vấn đề gì khác không, nếu không có chúng ta mau đánh đi!”
Sát ý trên người Hoàng Đông Kiệt cũng tăng vọt.
“Giết!”
Chữ giết vừa ra, con rối phía sau Nhậm Thiên Hữu cử động trước, khí tràng hung trận bao phủ Hoàng Đông Kiệt.
“Muốn dùng con rối tiêu hao lực lượng của ta trước, các ngươi cũng thật nỡ lòng ra tay.”
Ánh mắt Hoàng Đông Kiệt cố định xuất một quyền ra nghênh đón.
Quyền phong cuồn cuộn đang gầm gừ, phẫn nộ quở trách mọi uy lực của trời đất, phảng phất muốn xé rách bóng tối vĩnh hằng, đạt tới ánh sáng chói lọi tối cao.
“Phá!”
Trời đã sáng, cực quang nháy mắt lấp đầy trời đất tạo nên khung cảnh tươi sáng. Gió mạnh nổi lên, dung nham cuồn cuộn bắn ra ngoài, gió ngừng lại.
Con rối bị đẩy lui, tay áo trên cánh tay của Hoàng Đông Kiệt vỡ vụn, bay đi từng tầng, mãi đến cánh tay mới dừng lại.
“Cũng may, còn có một tay áo ở đây.”
Nhìn cánh tay phải loã lồ, Hoàng Đông Kiệt bỗng nhiên không còn gì để nói, cũng may Tụ Lý Càn Khôn phiên bản cấp thấp chỉ cần có tay áo là có thể dùng...
Năm người Trịnh Thiên Tuyệt thấy con rối bị Hoàng Đông Kiệt đánh lui, lệ phong trong mắt càng sâu.
Chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích, bọn họ cũng giống như đám hung thú, cơ bắp căng thẳng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt, như thể bọn họ sẽ nhe nanh ăn thịt người trong một giây tiếp theo.
“Xem ra địa cung sụp đổ, con rối vì bảo vệ các ngươi thật sự là tổn hao không ít lực lượng, bằng không một kích vừa rồi không chỉ đơn giản là chấn nát ống tay áo ta.”
Hoàng Đông Kiệt hoạt động một chút cổ tay nói.
“Không chừa đường sống, cùng nhau lên!”
Năm người Trịnh Thiên Tuyệt biết trình độ uy hiếp của con rối dối với Hoàng Đông Kiệt đã giảm xuống, vì thế bọn họ cũng không ngồi chờ chết nữa.
Chân nguyên trên người đột nhiên bùng nổ, lĩnh vực của mỗi người cũng phóng ra, lĩnh vực khí tràng mênh mông bao phủ Hoàng Đông Kiệt, vừa xuất chiêu chính là dốc toàn lực.
Ở trong địa cung bọn họ hiểu rõ thực lực của Hoàng Đông Kiệt, ở chỗ này, bọn họ thật sự không dám lơ là một chút nào.
Đối mặt với Hoàng Đông Kiệt, một khi có sơ hở, bọn họ có thể sẽ chết.
“Vô Hạn Dạ Trú!”
Kiếm phong của Mạch Vô Sinh chấn động, sát khí khiến người ta tê dại không ngừng trào ra từ người hắn, ngưng tụ thành sát khí thực chất bao quanh lưỡi kiếm thành vòng tròn.

Vô số thi cốt ảo ảnh đang cuồn cuộn, tầng tầng tinh thần dị lực từ trên người Mạch Vô Sinh tuôn đi ra, lưỡi kiếm trong tay hắn cũng trở nên sáng hơn.
Những người khác thấy cảnh này, Hoàng Đông Kiệt cũng thấy được.
Đối mặt với đòn sát thần, Hoàng Đông Kiệt cũng thể hiện sự tôn trọng lớn nhất, hắn lấy thanh Thương Long kiếm từ ống tay áo duy nhất của mình ra, ngay khi hắn rút thanh kiếm ra thì cú chém của Mạch Vô Sinh đã tới.
Khương Nhận kiếm đỏ thẫm vô cùng to lớn giống như trăng tròn mới xuất hiện chém tới hắn, lưỡi kiếm màu đỏ thẫm nhuộm đỏ thiên địa. Đất đai đỏ thẫm, nham thạch nóng chảy cũng đỏ thẫm, trên mặt mỗi người cũng đỏ thẫm.
“Một kích thật đáng sợ, nhưng muốn giết ta vẫn còn chưa đủ...”
Hoàng Đông Kiệt cũng vung kiếm, thanh kiếm màu xanh lao ra từ không trung, chém mạnh vào thanh kiếm khổng lồ trong ánh sáng chói lóa.
Hết chương 301.

Bạn cần đăng nhập để bình luận