Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 708. Một nhà độc quyền




“Hà đội trưởng, nếu như nơi này là quán bar Hoa Hồng, chúng ta gây sự, ngươi ra ngăn cản, chúng ta không có dị nghị gì."
"Nhưng nơi này là ngoài sân, các ngươi như vậy có phải có chút xen vào việc của người khác hay không."
Hạ Hùng quét qua hiện trường một vòng, cau mày nói.
"Các ngươi muốn giết chóc, có thể chọn chỗ không có ai, nhưng nơi này là đường phố, còn là đường phố người qua kẻ lại, các ngươi giết chóc ở chỗ này là muốn khiêu chiến với trị an của Thủ Dạ Nhân chúng ta ư?"

Hà Vĩnh Thần mặt lạnh, như thể ai cũng nợ tiền hắn vậy, hơn nữa nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt, trong ánh mắt thêm một tia dao động.
"Hà đội trưởng, ngươi cũng biết Thiên Nghĩa bang chúng ta, chúng ta sẽ không nhắm vào thường dân, mục tiêu của chúng ta chỉ có hắn, hy vọng Hà đội trưởng nể mặt, để cho chúng ta đem hắn đi."
Hạ Hùng biết Thủ Dạ Nhân xuất hiện, cơ hội đưa Hoàng Đông Kiệt đi càng thêm mờ mịt, nhưng hắn vẫn hi vọng Hà Vĩnh Thần có thể cho chút thể diện.
"Không được, nếu như các ngươi không rời đi, ta chỉ có thể mời các ngươi trở về uống trà."
Hà Vĩnh Thần lạnh lùng nghiêm mặt nói.
"Hoàng Đông Kiệt, coi như ngươi tốt số, chúng ta đi!"
Hạ Hùng vừa nghe, hơi cắn răng nhìn chằm chằm về phía Hoàng Đông Kiệt, bất đắc dĩ xua tay, dẫn theo đám người Bạo Hùng rời đi.
"Tại sao phải ngăn chúng ta!"
Đám người Hổ Tiếu thấy đám người Hạ Hùng rời đi, muốn sớm dẫn Hoàng Đông Kiệt trở về an toàn hơn một chút, ai ngờ rằng bọn họ bị sáu đồng đội của Hà Vĩnh Thần cản đường.
"Nói chuyện một chút"

Hà Vĩnh Thần đi tới trước, dùng ngón tay chỉ về hướng nơi hẻo lánh không có ai, ý bảo Hoàng Đông Kiệt và hắn đi vào trong đó nói chuyện riêng.
Hoàng Đông Kiệt không có từ chối, vẻ mặt nhẹ nhõm đi theo, đám người Hổ Tiếu thì bị sáu đồng đội của Hà Vĩnh Thần giữ lại ngay tại chỗ.
"Ngươi biết ta? Cũng đúng, dù sao đối tượng mà ngươi theo đuổi, đã từng là tình nhân cũ của ta, ngươi theo đuổi nàng, sao có thể không điều tra tình báo có liên quan đến nàng."
Đi tới nơi hẻo lánh không người, Hoàng Đông Kiệt dựa lưng vào tường, khoanh hai tay, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Hà Vĩnh Thần. Nhưng biểu cảm lạnh nhạt của Hoàng Đông Kiệt lại bị Hà Vĩnh Thần coi là khiêu khích.
Hơn nữa hắn cũng phá phòng, thiết lập nhân vật cao lãnh cũng không giữ được, gân xanh hiện ra trên trán hắn, hắn không có động thủ, rõ ràng hắn là đang khắc chế.
"Ta đương nhiên biết ngươi, tên bại hoại đã từng hết lần này đến lần khác thương tổn Mạn Ngọc, nếu như ta không phải khoác lên mình lớp thân phận Thủ Dạ Nhân này, ta sớm đã không khách khí với ngươi."
Hà Vĩnh Thần trợn mắt giận dữ nhìn Hoàng Đông Kiệt, cắn răng nỗ lực khắc chế không động thủ.
"Hà đội trưởng, chuyện mà ngươi quản có phải hơi nhiều rồi hay không, ngươi chỉ là một người theo đuổi nàng, nói trắng ra là chỉ là một liếm cẩu."
"Quá khứ của nàng mắc mớ gì tới ngươi, ngươi có tư cách gì quản quá khứ của nàng." "Thế nào, tức giận à, nói đến nỗi đau của ngươi rồi à."

Hoàng Đông Kiệt ngữ khí rất bình thản, nhưng mỗi một câu đều đâm vào trái tim của Hà Vĩnh Thần.
"Oanh"
Trên bức tường mà Hoàng Đông Kiệt dựa vào xuất hiện một cái hang, là bị Hà Vĩnh Thần đánh ra.
Sáu đồng đội của Hà Vĩnh Thần nghe thấy động tĩnh cũng quay đầu qua, vừa nhìn một cái, bọn họ không ngờ rằng đội trưởng cao lãnh cũng sẽ nổi giận đến như vậy.
"Ta tìm ngươi không phải chỉ vì chuyện này, hai chuyện, một, ta muốn ngươi rời khỏi Phục Hổ bang, hai, sau này ngươi không được phép tiếp cận Mạn Ngọc nữa."
Hà Vĩnh Thần không có quên nhiệm vụ của mình, cưỡng chế tỉnh táo lại nói.
"Điều thứ nhất là ý của ngươi, hay là ý của chính phủ." Hoàng Đông Kiệt thờ ơ hỏi.
"Trước khi ngươi xuất hiện, Phục Hổ bang và Thiên Nghĩa bang coi như cân bằng, chưa từng xuất hiện tình huống một nhà độc quyền."
"Nhưng sự xuất hiện của ngươi liền giống như một mồi lửa, triệt để phá vỡ cân bằng giữa Phục Hổ bang và Thiên Nghĩa bang."

"Nếu như ngươi tiếp tục ở lại Phục Hổ bang, Phục Hổ bang và Thiên Nghĩa bang chỉ có một kết quả, đó chính là một nhà sống sót, một nhà huỷ diệt."
"Chính phủ không muốn nhìn thấy một nhà độc quyền, muốn hai nhà khôi phục cân bằng, mà ngươi chính là then chốt."
"Chỉ cần ngươi đồng ý, chính phủ sẽ trợ giúp ngươi an toàn rời khỏi Phục Hổ bang."
"Nếu như ngươi không đồng ý, cứ muốn làm ra tình huống một nhà độc quyền, chúng ta sẽ chọn Thiên Nghĩa bang."
"Dù sao Thiên Nghĩa bang càng giống như một công ty có quy củ, chứ không phải hắc bang."
"Hiện tại sự lựa chọn của ngươi là cái gì, là rời khỏi Phục Hổ bang, hay là tiếp tục ở lại Phục Hổ bang."
Hà Vĩnh Thần đưa ra lựa chọn hỏi.
“Đương nhiên là tiếp tục ở lại thôi!"
Hoàng Đông Kiệt thuận miệng đáp.
"Là ta nói không đủ rõ ràng sao, ngươi tiếp tục ở lại Phục Hổ bang, chính là buộc chúng ta lựa chọn"
"Không đúng, ngươi là đang giúp Thiên Nghĩa bang, trái tim của ngươi ngay từ đầu đã không ở Phục Hổ bang."

Hà Vĩnh Thần cũng không ngốc, hắn cũng đã nói rõ ràng như thế, Hoàng Đông Kiệt vẫn lựa chọn ở lại Phục Hổ bang, cái này rõ ràng là đang giúp Thiên Nghĩa bang.
"Ta không nói gì cả, ngươi cũng đừng định nghĩa loạn cái gì cho ta." "Hà đội trưởng, thời gian khuya lắm rồi, ta có thể đi hay không." Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
"Chuyện thứ hai, ngươi vẫn chưa đồng ý với ta ư?"
Hà Vĩnh Thần ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Đông Kiệt nói.
"Hà đội trưởng, ta đồng ý với ngươi có ích lợi gì, đồng ý với ngươi, ngươi có thể theo đuổi nàng ư, chuyện tình cảm không phải một hai câu liền có thể nói rõ ràng."
"Ta rất bận, hầu như không thể ra khỏi cửa, nàng chỉ cần không chủ động tới tìm ta, ta nghĩ ta và nàng có lẽ không có cơ hội gặp mặt."
Hoàng Đông Kiệt cũng lười hỏi Hà Vĩnh Thần hắn có thể đi rồi hay không, nói xong xoay người rời đi.
Sở dĩ không quả quyết đồng ý chuyện thứ hai, bởi vì hắn cảm thấy động tới chân tình của nữ nhân, hắn không phải có thể dễ dàng trốn tránh như vậy, tương lai nói không chừng còn có câu chuyện...
Hết chương 708.

Bạn cần đăng nhập để bình luận