Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 462. Ai bảo nhân loại các ngươi gợi đòn như vậy




“Muốn ta buông tha nàng, đơn giản, chỉ cần nàng cầm lấy quan tài đinh đâm vào trái tim ngươi, ta sẽ tha cho nàng.”
Tân Nương Xác Khô nói.
“Khả nhi, động thủ đi, không nên do dự, đâm vào nơi này!”
Lục Thế Viễn giao đinh quan tài cho Khả nhi, chỉ dẫn Khả Nhi đâm tới tim hắn, chẳng qua mèo trắng Khả Nhi cầm đinh quan tài ném sang một bên.
“Muốn động thủ thì mua động thủ đi, cần gì phải đùa giỡn chúng ta!”
Mèo trắng Khả Nhi giận dữ quát Tân Nương Xác Khô.
Bạch Đỗ Nương thấy ánh mắt của mèo trắng Khả Nhi lại dường như thấy mình lúc trước. “Các ngươi đi đi!”
Bạch Đỗ Nương chợt thở dài một hơi, quyết định thả bọn Lục Thế Viễn.
Hai người Lục Thế Viễn nghe vậy cũng sửng sốt, tha cho bọn họ sao?
Thấy thái độ của Tân Nương Xác Khô, đây hình như là sự thật. “Ngươi đã làm gì đại sư rồi?”
Lục Thế Viễn hỏi.
“Chưa chết!”
Tân Nương Xác Khô thuận miệng đáp lại chuẩn bị xoay người rời đi. “Vậy là xong rồi sao, thật sự là đã để ta xem một câu chuyện buồn tẻ!” Lúc này, giọng nói thuộc về người thứ ba chợt vang lên ở hiện trường...
“Ai?!”
Hiện trường vang lên giọng nói của người thứ ba, khiến cho Tân Nương Xác Khô căng thẳng, thiên hạ này người có thể giấu giếm cảm giác tồn tại với nàng đã không còn nhiều lắm.
Tiếp cận nàng ở khoảng cách gần như vậy mà nàng cũng không phát hiện ra, người tới là thần thánh phương nào?
Tân Nương Xác Khô thấy bóng đen không thấy mắt mũi, một cảm giác sợ hãi khó hiểu tràn ngập trong lòng nàng.

Tân Nương Xác Khô thần hồn căng thẳng, loại cảm giác sợ hãi này đã bao nhiêu năm không xuất hiện qua.
“Ngự thường thái ti!”
Khi còn bé Lục Thế Viễn đã từng gặp dáng vẻ yêu loại đặc thù của thành tây, hắn có ấn tượng cực kỳ khắc sâu đối với dáng vẻ yêu loại đặc thù.
Không thấy mắt mũi bóng đen, cùng với cảm giác bức cách vô hình độc nhất vô nhị của thiên hạ này, Lục Thế Viễn lập tức phán đoán người trước mắt chính là ngự thường thái ti thần bí nhất của Ti bộ bọn họ.
Mèo trắng Khả Nhi trong sự kiện miêu lão đại từng trải qua cũng liếc trộm yêu loại đặc thù một cái, biết người tới là cấp trên của nàng.
Cấp trên trực đầu thần bí đến, mèo trắng Khả Nhi đoán ra người phụ trách Ti bộ phái giải quyết sự kiện Quan Tài Đen không bất ngờ chính là ngự thường thái ti.
ngự thường thái ti đến nơi này hẳn là muốn thuận tay giải quyết Tân Nương Xác Khô.
“Hắc Đế!”
Tân Nương Xác Khô tự nhiên đã từng nghe qua tin đồn Hắc Đế kinh thành, ngoại trừ khủng bố, hắc ám, cùng với thần bí ra, phần lớn là Hắc Đế chưa bao giờ lưu tình đối với yêu ma quỷ quái.
Yêu ma quỷ quái gặp phải hắn không ngoại lệ đều vào trong bụng Hắc Đế.
Khi uy danh khủng bố của Hắc Đế lan tràn ra bên ngoài, yêu ma quỷ quái khác nghe được tới từ Hắc Đế đều sẽ biến sắc.
Cho đến hôm nay, Hắc Đế sớm đã trở thành khắc tinh của yêu ma.
“Vốn muốn xem náo nhiệt nhưng sao ngươi lại không diễn theo kịch bản, dưới tình huống bình thường, không phải ngươi nên tra tấn đôi nam nữ này đến chết đi sống lại sao?”
“Đến phút chót, nhân vật chính là ta tỏa sáng xuất hiện cứu họ, hoàn thành một cảnh giải cứu tuyệt đẹp trong câu chuyện của chúng ta.”
“Nhưng ngươi nửa đường không làm, như vậy là sao?”
“Hay là ta đi trốn trước, ngươi tiếp tục tra tấn hai người bọn họ, đến khi gần xong ta nhảy ra cứu vớt hai người bọn họ?”
Hoàng Đông Kiệt dùng giọng điệu cho ngươi một cơ hội khác nói với Tân Nương Xác Khô. Lục Thế Viễn và mèo trắng Khả Nhi trợn tròn mắt, nghe lời này rõ ràng ngự thường thái ti đã tới từ lâu, vẫn trốn ở chỗ tối nhìn bọn họ bị ngược đãi.
Bây giờ còn muốn cho Tân Nương Xác Khô tiếp tục, sao ngự thường thái ti này lại không đứng đắn như vậy.
“Thái ti đại nhân, nói sao chúng ta cũng là người dưới tay ngươi, ngươi cũng không thể thấy chúng ta một lần là ngược đãi một lần chứ?”
Lục Thế Viễn nghĩ không ra vì sao yêu loại đặc thù vừa mới xuất hiện ở kinh thành đã đánh gần như toàn bộ trảm yêu sứ của Ti bộ.
Lúc đó Trảm Yêu Ti còn đang truy nã yêu loại đặc thù, yêu loại đặc thù đối với bọn họ như vậy cũng không có gì lạ
Nhưng sau khi yêu loại đặc thù làm ngự thường thái ti của bọn họ rồi vẫn ngược đãi bọn họ như trước, chỉ cần có trảm yêu sứ xui xẻo đụng phải hắn thì chắc chắn không thể thiếu một trận tròn độc.
Nhưng ngự thường sứ không sao, chỉ có trảm yêu sứ là có chuyện.
Cũng may năm xưa ngự thường thái ti dần dần mờ nhạt trong tầm mắt của người khác, đám trảm yêu sứ Ti bộ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ ngự thường thái ti thần bí đến, tật cũ tái phát, lại muốn ngược đãi hắn.
“Ta thích, ai bảo nhân loại các ngươi gợi đòn như vậy.”
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
“Thái ti đại nhân, ngài hẳn là cường giả Ti bộ phái giải quyết vấn đề Vân Châu, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, phụ thân ta hắn...”
Tuy Lục Thế Viễn tin tưởng hai bằng hữu của hắn, nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp sự thay đổi, nếu nửa đường xuất hiện biến cố gì đó vậy chẳng phải hắn mất đi phụ thân sao. Vì thế, hắn hỏi rất cẩn thận, sợ ngự thường thái ti cho hắn một tin xấu.
“Ngươi nói sai rồi, ta không phải Trảm Yêu Ti phái tới, ta là do gia gia ngươi mời tới.”
“Về phần phụ thân ngươi, không chết đâu, đã được ta cứu.”
Hoàng Đông Kiệt không nóng không giận nói.
“Ngươi, ngươi là do gia gia ta mời tới?”
Cảm xúc Lục Thế Viễn khó tin được, gia gia hắn sao có thể mời được ngự thường thái ti. “Bằng không ngươi nghĩ Trảm Yêu Ti có thể chỉ huy được ta sao, nếu không phải gia gia ngươi thỉnh cầu, nếu không phải họ Lục của ngươi, ta cũng sẽ không đến Vân Châu.” “Ngươi, ngươi đến vì ta!”
Lục Thế Viễn lộ ra cảm xúc vô cùng kinh ngạc, bây giờ hắn nghe thấy ngự thường thái ti vì cứu hắn mới tới Vân Châu.
“Ngươi có quan hệ gì với Lục gia ta?”
Lúc này Lục Thế Viễn có ngốc cũng nghe ra một chút tin tức.
“Trở về hỏi gia gia của ngươi ấy!”
Nghe nói như vậy, Lục Thế Viễn rơi vào phỏng đoán vô hạn, phỏng đoán Lục gia bọn họ và ngự thường thái ti rốt cuộc có quan hệ sâu xa như thế nào.
Hết chương 462.

Bạn cần đăng nhập để bình luận