Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 274. Hắc thủ sau màn!




Không biết nằm bao lâu, Nhậm Vân Nhi thức tỉnh.
Mở mắt, ý thức rất hỗn độn, trong ánh mắt đầu tiên là mờ mịt, đợi ý thức triệt để tỉnh táo, bản thân nàng cũng có chút kinh ngạc, nàng không ngờ rằng mình còn sống.
"Nhanh như vậy đã thức tỉnh rồi, xem ra khôi phục không tồi."
Khoảnh khắc khi Nhậm Vân Nhi thức tỉnh, Hoàng Đông Kiệt liền nháy mắt một cái, ý bảo tỳ nữ bên cạnh mình đi chăm sóc.
"Xem ra ta là được người ta cứu!"
Nhậm Vân Nhi quan sát tình huống chung quanh, phát hiện bản thân nằm ở trong căn phòng tinh mỹ sang trọng, nàng biết bản thân đã được người ta cứu.
"Thật không ngờ rằng ta cuốn vào trong cơn xoáy của Vĩnh Ám Trường Giang, lại còn có cơ hội sống sót."
"Thương thế trên người khôi phục hơn phân nửa, không biết là người cứu ta y thuật cao mình, hay là ta nằm thời gian rất dài."
Nhậm Vân Nhi sau khi cảm nhận về bản thân, bản thân có lẽ là ngủ say thời gian rất dài, thương thế trên người mới khôi phục đến mức độ này.
Ngay khi Nhậm Vân Nhi đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên Nhậm Vân Nhi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nàng biết chủ nhà tới.
Nàng không nằm xuống giả bộ ngủ mà ngồi yên tại chỗ chờ đợi người cứu nàng đến.
Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, một tỳ nữ nhanh nhẹn đáng yêu bưng một chén cháo, cung kính bước đến.
"Thiếu phu nhân, ngài đói bụng rồi chứ, đây là chủ nhân bảo tỷ nữ mang cháo tới, ngài nếm thử đi."
Tỳ nữ lộ ra nụ cười ngọt ngào dễ gần, bưng cháo đi về phía Nhậm Vân Nhi.
"Thiếu phu nhân?"
Nhậm Vân Nhi rơi vào nghi hoặc, nàng hoài nghi bản thân có phải bị một địa chủ nhặt được hay không, nhìn thấy nàng dung mạo xinh đẹp vừa hay chủ nhà có một nhi tử ngốc, liền tự mình làm chủ, cưỡng ép gả nàng cho nhi tử ngốc của hắn.
"Đây là đâu?"
"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Chủ nhân của ngươi là ai?"
"Tại sao ngươi lại gọi ta là thiếu phu nhân?"
Nhậm Vân Nhi lúc này hỏi ra câu hỏi mà mình muốn biết.
"Thiếu phu nhân đừng nóng vội, tỳ nữ sẽ nói cho thiếu phu nhân ngài biết, thiếu phu nhân ngài không có ngủ say lâu lắm, chỉ ngủ say bốn năm ngày."
"Nơi này là Lâm Trung Đình, là một cứ điểm thần bí của Thánh Đình Hội, chủ nhân của ta là Thánh Chủ, cũng chính là Đông Võ Vương mà thế nhân biết."
"Quan hệ giữa thiếu phu nhân ngài và tiểu thiếu gia thiên hạ đều biết rõ, tỳ nữ gọi ngài là thiếu phu nhân không sai."
Tỳ nữ cung kính trả lời câu hỏi của Vân Nhi. "Thánh Chủ chính là Đông Võ Vương?"
Nhậm Vân Nhi liền sửng sốt, nàng khó có thể tưởng tượng được thân phận thực sự của Thánh Chủ sẽ là Đông Võ Vương, nhưng mà khi nàng nghĩ đến đủ loại truyền kỳ của Đông Võ Vương, hình như việc Đông Võ Vương trong khoảng thời gian ngắn bồi dưỡng ra một thế lực Siêu Nhiên cũng không phải là không thể.
Nghĩ thông suốt điểm này, nàng cũng bình tĩnh lại.
"Ta bị đánh rơi xuống Vĩnh Ám Trường Giang, sau đó đã xảy ra chuyện gì, Thiên Khải đâu?"
Nhậm Vân Nhi lúc này vô cùng muốn biết tình huống của Hoàng Thiên Khải.
Tỳ nữ cũng không dài dòng, kiên nhẫn kể lại chuyện phát sinh ở Đại Phật Tự ngày đó.
"Thiên Khải thức tỉnh rồi, còn bái Thuần Dương chân nhân làm thầy."
Nhậm Vân Nhi có dự cảm, tất cả mọi chuyện xảy ra ở Đại Phật Tự đều đã bị sắp xếp xong xuôi, mà hắc thủ sau màn chính là Đông Võ Vương.
Nàng bị đánh rơi xuống Vĩnh Ám Trường Giang cũng là một vòng trong kế hoạch của Đông Võ Vương, mục đích có thể là để kích thích Hoàng Thiên Khải, từ đó bồi dưỡng Hoàng Thiên Khải.
Ý tưởng này vừa ra, Nhậm Vân Nhi mới biết đệ nhất Mưu thánh thiên cổ đáng sợ đến cỡ nào, Phật Môn cùng Ma giáo muốn tính kế Đông Võ Vương, nhưng bọn họ không biết Đông Võ Vương đã tính kế ngược lại bọn họ. Bọn họ tính kế thất bại, còn ngây thơ cho rằng thiên đạo bất công, không cho bọn họ trừ khử phụ tử Đông Võ Vương.
Không biết rằng bọn họ đều đang diễn theo kịch bản của Đông Võ Vương. "Phụ thân có ở cứ điểm này hay không?"
Nhậm Vân Nhi hỏi.
"Có, lúc này chủ nhân đang câu cá."
Dẫn ta đi gặp phụ thân.
"Thiếu phu nhân, không nên gấp gáp, chủ nhân một khi câu cá đều sẽ ngồi đến khi mặt trời ngã về tây mới thu cần, thiếu phu nhân ngài nên ăn một chút gì đó, sắp xếp một chút rồi đi."
Nhậm Vân Nhi vừa nghe thấy, cũng liền gật đầu, ăn một chút gì đó, phối hợp với tỳ nữ chỉnh lại trang phục một chút. Lúc xế chiều Nhậm Vân Nhi dưới sự dẫn đường của tỳ nữ, đi tới chỗ Hoàng Đông Kiệt câu cá.
"Phụ thân, cảm ơn ngài."
"Người một nhà không cần khách sáo, ngươi không trách ta lợi dụng ngươi là được rồi."
Hoàng Đông Kiệt không quay đầu nhìn Nhậm Vân Nhi sau lưng, giơ tay lên lắc lắc, ý bảo Nhậm Vân Nhi không cần khách khí như vậy.
"Phụ thân lợi dụng ta là vì tốt cho Thiên Khải, ta làm sao dám có ý trách móc phụ thân."
Nhậm Vân Nhi lắc đầu nói.
"Thật không trách sao?"
"Mặc dù ta tính kế rất ít khi sai, nhưng mà có tồn tại nguy hiểm."
"Không nói các nhân tố khác, chỉ nói rơi vào Vĩnh Ám Trường Giang, mức độ nguy hiểm lớn thế nào, cửu tử nhất sinh cũng là nhẹ, ta lấy tính mạng của ngươi ra kích thích nhi tử ngốc kia của ta, ngươi thật sự không trách ta ư?"
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh hỏi.
"Không trách, ngược lại ta thân mắc bệnh nan y, sớm muộn gì cũng chết, nếu như ta chết sớm, khiến cho Hoàng Thiên Khải thức tỉnh ý cảnh võ đạo, ta cam tâm tình nguyện."
Nhậm Vân Nhi ánh mắt rất thuần khiết chân thành, ngược lại cũng bởi vì Hoàng Thiên Khải thức tỉnh ý cảnh võ đạo mà lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Coi như tiểu tử kia phúc vận không tồi, gặp phải ngươi rồi."
"Vào đi!"
Hoàng Đông Kiệt thuận miệng nói một tiếng.
Có tiếng bước chân truyền đến, Nhiệm Vân Nhi quay đầu nhìn sang, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Nàng nhìn thấy ở chỗ ngã rẽ, hai hòa thượng nàng rất quen thuộc bước ra, một người là Đạo Bảo cứu nàng ra khỏi Đại Phật Tự, một người đánh nàng rơi xuống Vĩnh Ám Trường Giang, Nghiễm Văn.
Hai hòa thượng thời khắc này vai sóng vai đi về phía nàng.
Hết chương 274.

Bạn cần đăng nhập để bình luận