Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1425: Lấy thân báo đáp!

Chương 1425: Lấy thân báo đáp!Chương 1425: Lấy thân báo đáp!
"Nghe kể chuyện có thể đột phá, hi hi... !"
Y Tam Nương nghe vậy thì không khỏi che miệng cười khúc khích.
"Ta thừa nhận ngươi viết truyện rất hay, nhưng ngươi quá tự tin vào bản thân rồi đó!"
"Mặc dù Tiên Thiên được chia thành bốn cảnh giới nhỏ, nhưng mỗi cảnh giới đều cần nhiều năm tôi luyện và cảm ngộ mới có thể đột phát!"
"Một cảnh giới nhỏ là một cái cầu thang, một cái cầu thang chính là một thiên địa, tạo ra sự khác biệt lớn, độ khó cũng không thể so sánh được, võ giả Hậu Thiên đột phá đến Tiên Thiên nào có dễ như vậy!"
"Ngươi là cường giả Tiên Thiên hậu kỳ, ta thừa nhận ngươi có kinh nghiệm phong phú hơn những người khác, đã đi một đoạn đường dài hơn những người khác, nhưng chỉ cần nghe câu chuyện của ngươi là có thể đột phá, chuyện này không khỏi... !"
Y Tam Nương cảm thấy mình thất lễ, nhanh chóng thu lại khuôn mặt tươi cười của mình. Nụ cười thu lại nhưng nàng vẫn có ý nói Hoàng Đông Kiệt mạnh miệng.
"Có hay không thì tới đây!"
Nàng lắng nghe chuyên chú, thái độ trở nên nghiêm túc hơn.
"Rót cho ta một chén nhỏ là được, gà quay nhiều mỡ buổi tối ta sẽ không ăn!"
Để cho Y Tam Nương cảm ngộ tốt hơn, Hoàng Đông Kiệt không chỉ mang ra một chút hoa quả khô mà còn dùng một chút tinh thần dị lực khiến cho Y Tam Nương nhập tâm hơn, lĩnh ngộ sâu hơn về võ đạo. Y Tam Nương không có ấn tượng, nàng cảm thấy nghe kể chuyện mà khiến người ta có thể đột phá là quá viển vông.
Hoàng Đông Kiệt không chần chừ, hắn rót một chén rượu nhỏ cho Y Tam Nương, bắt đầu nói về những sự kiện của hắn khi hắn làm vương gia.
Y Tam Nương ôm mèo lớn đến bàn của Hoàng Đông Kiệt ngồi xuống phía đối diện, chờ Hoàng Đông Kiệt bắt đầu kể chuyện.
Mặc dù nàng không tin, nhưng nàng muốn nghe câu chuyện này, vì dù câu chuyện này có thật hay không cũng là một câu chuyện hay hiếm có trên thế gian.
Hoàng Đông Kiệt nghe vậy cũng không tranh cãi gì, tự rót cho mình một ly rượu, mở gói gà quay, mời Ý Tâm Nương lại, vừa uống vừa kể chuyện.
"Lâu thì một năm, mau ba đến năm tháng, ta có thể đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ!"
Khi câu chuyện phân cuốn Tiên Thiên kết thúc, Y Tam Nương sững sờ một lúc lâu. Hoàng Đông Kiệt không vội, chậm rãi nhấp một ngụm rượu nhỏ ăn gà quay, chờ Y Tam Nương bừng tỉnh lại.'Là ta nông cạn, câu chuyện này đã giúp ta rất nhiều!"
"Trước đây, ta còn không xác định mình sẽ mất bao nhiêu năm để đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ, nhưng bây giờ ta đã xác định được!"
Càng xâm nhập sâu vào câu chuyện, cảm xúc của nàng khoảnh khắc trâm tư, khoảnh khắc nhập thần, khoảnh khắc ngạc nhiên, khoảnh khắc bừng tỉnh đại ngộ.
Đôi mắt nàng lấp lánh nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Y Tam Nương biết mình sai, rất rất sai, nàng không nên hoài nghi nam nhân này, nam nhân này chính là một kỳ tích, không ai biết hắn có bao nhiêu bí mật.
Cứ như vậy, một câu chuyện kể khiến nàng cảm ngộ được rất nhiều về võ đạo, điều mà trước đây nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. "Nam nhân, rốt cuộc trên người ngươi có bao nhiêu bí mật, ta cảm thấy chuyện này hình như không phải là một câu chuyện bịa đặt, mà giống như một người tự mình trải nghiệm!"
"Mỗi câu chuyện đều là do tác giả dốc hết tâm huyết viết ra, nếu ngươi cảm thấy đó là sự thật, đó là sự chắc chắn và tán thành lớn nhất đối với tác giải"
"Đối với ngươi đó chỉ là một câu chuyện kể, nhưng đối với ta, nó rất quan trọng!"
"Ngươi có rượu, vừa đúng lúc ta có chuyện kể, chuyện kể là để kể cho thính giả nghe, thính giả nghe xong lĩnh ngộ được gì đó là việc của thính giả, không tồn tại cái gì gọi là ân huệ hay không ân huệ cả!"
Y Tam Nương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Đối võ giả mà nói, trình tự đột phá võ đạo đều là khát vọng không thể cầu, mà ngươi lại cho ta cơ hội đột phá, đây là ân huệ lớn đến mức nào, vì sao ngươi lại đối với ta tốt như vậy?"
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
Hoàng Đông Kiệt nhấp một ngụm rượu, mỉm cười.
"Vốn dĩ ngươi đã có ơn cứu mạng ta, bây giờ ta nợ ngươi một ân tình lớn như vậy, ngươi nghĩ ta nên báo đáp ngươi như thế nào?"
Đôi mắt đẹp của Y Tam Nương nhìn kỹ cảm xúc của Hoàng Đông Kiệt.
"Ơn cứu mạng gì, quà cảm ơn hai trăm lượng đã đưa, ngươi cũng không nợ ta cái gì!"
Hoàng Đông Kiệt thẳng thắn đáp.
"Sự trong sạch của ta đáng giá hai trăm lượng sao, nam nhân ngươi sao lại như vậy, ngươi luôn hạ thấp sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, chính là ngươi không thừa nhận có ơn cứu mạng và ân huệ đối với ta đúng không?”
Y Tam Nương mím môi, bất mãn nhìn Hoàng Đông Kiệt, sao nam nhân này có thể đáng ghét như vậy, khi cần nghiêm túc thì hắn không nghiêm túc, khi không cần nghiêm túc, hắn thẳng hơn cả thẳng nam.
"Sao phải cần phân rõ ràng như vậy, ngươi là mỹ nhân, hưởng thụ một chút đãi ngộ cũng không sao. Không nên tính rõ ràng như vậy, ngươi rất khó báo đáp ta!"
Hoàng Đông Kiệt nhàn nhạt vừa nói vừa uống một ly rượu nhỏ.
"Ngươi là đồ khẩu thị tâm phi, ngươi thừa nhận ngươi thích ta khó lắm sao?"
Ngay cả rụt rè của nữ hài tử Y Tam Nương cũng không cần, thật sự là nam nhân này quá đáng ghét, phải để cô nương nhà người ta chủ động mới được sao.
"A, bị phát hiện rồi, thật khó nha, cô nam quả nữ, mượn ý rượu, ta có nên làm gì đó không?" Hoàng Đông Kiệt bỗng nhiên trở nên không nghiêm túc trở lại.
"Nghĩ hay quá, cho ngươi giả vờ nghiêm túc, một mình ngươi uống rượu giải sầu đi!"
Y Tam Nương đỏ mặt, không phản ứng Hoàng Đông Kiệt, đứng dậy đặt mèo lớn xuống, mở cửa cửa phòng chuẩn bị chạy lấy người.
Cánh cửa mở ra, nàng dừng lại.
"Lấy thân báo đáp ta cũng không phản cảm, nhưng ta còn có cừu oán phải báo, ta không muốn liên lụy tới ngươi, chờ ta khi nào thì báo thù xong, ta lại cùng ngươi... !"
Y Tam Nương chưa nói xong thì bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận