Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 290. Thiên ngoại chi mật!




“Làm sao có thể như thế, làm sao có thể có người vượt qua cửa thứ nhất, một đường từ cử thứ hai xông đến nơi này.”
Chúng cường giả đều nghĩ không ra không gom đủ mảnh vỡ Thương Long thì người khác làm sao biết địa cung Thương Long Thiên Nhân ở sơn mạch Hạo Tần.
Điều kỳ lạ nhất là không phát hiện ra sự tồn tại của bọn trộm động trong hang động, vậy sao lại có người khác đột nhiên xuất hiện ở tầng thứ hai...
Thấy cửa thứ năm cũng không còn, trong lòng mọi người ở hiện trường đều có chuẩn bị xấu nhất, nhưng bọn họ vẫn ôm chút hy vọng, nhanh chóng vượt qua cửa thứ năm tiến vào sâu trong địa cung.
“Đáng ghét, trống rỗng, thật không còn, thật sự có người đi trước chúng ta một bước cuỗm bảo tàng trong địa cung đi rồi!”
Đông đảo cường giả dừng cước bộ nhìn động phủ rộng lớn có thể dung nạp mấy vạn người, dù trong lòng có chuẩn bị nhưng sắc mặt vẫn suy sụp.
Cái động phủ rộng lớn này không có gì bất ngờ là dùng để chứa các loại kỳ trân dị bảo, bây giờ trống không, rõ ràng là đã có người khoắng sạch nơi này.
“Không thể nào, dọc đường đi chúng ta căn bản không phát hiện được bất kỳ kẻ trộm động nào. Làm sao có người có thể âm thầm lấy đi toàn bộ bảo tàng ở đây?”
Lục Thiên Hữu nóng nảy, bảo tàng có hay không cũng không sao cả, hậu thủ mà Thương Long Thiên Nhân để lại cho hậu nhân mới là thứ hắn cần nhất.
“Ta không cảm thấy bảo tàng mà Thương Long thiên nhân để lại dễ lấy như vậy, nói không chừng là Thương Long Thiên Nhân cố ý lấy ra cho chúng ta xem, dùng cái này để che giấu bảo tàng chân chính.”
“Hoặc đây chính là một cuộc khảo nghiệm, chúng ta nhìn vào bên trong xem cụ thể là cái gì, sẽ có dấu vết để chúng ta tìm được đáp án.”
Bạch Vân Dạ không cho rằng thế gian có thế lực thần bí nào có thể bất tri bất giác cuỗm đi toàn bộ địa cung, nếu có thế lực như vậy tồn tại, mấy thế lực siêu nhiên của bọn họ sao có thể không phát hiện ra.
Nếu vô số kỳ trân dị bảo trong địa cung thật sự bị cuỗm đi rồi, vậy thì phải suy nghĩ một chút, đó có phải là do Thiên Nhân làm hay không.
Mọi người nghe xong cảm thấy có lý, bỗng nhiên tâm lý ôm may mắn nổi lên, lần lượt bước nhanh vào vực sâu.
Chẳng bao lâu bọn họ thấy một tấm bia đá đầy đủ chữ viết và một quan tài bằng vàng khổng lồ. Cả một động phủ lớn ngoại trừ mấy cây cột đá chịu lực thật lớn ra, chỉ có hai món đồ này lẻ loi ở giữa, trông cực kỳ chói mắt.
Lục Thiên Hữu thấy quan tài hoàng kim, hô hấp không khỏi tăng lên, hắn biết bên trong quan tài có thứ hắn muốn.
Hắn thật muốn xông tới mở đồ vật bên trong quan tài ra ngay bây giờ, nhưng nếu hắn tùy tiện xông tới chắc chắn sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, triều đình và người của Thiên Sư Đạo chạy ra ngăn cản hắn cũng không phải là không thể.
Hơn nữa tình hình trong địa cung không ổn, vô số trân bảo không thể vô duyên vô cớ biến mất, biến cố này khiến cho nội tâm hắn hơi bất an, tùy tiện xông tới có thể mang đến nguy hiểm.
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn nên xem xét tình hình rồi nói sau.
“Đi, trên tấm bia đá chắc chắn có đáp án mà chúng ta muốn biết!”
Mọi người phát hiện phụ cận không có nguy hiểm, tiến lên quan sát nội dung trên tấm bia đá, Hoàng Đông Kiệt cũng không tụt lại phía sau, hắn bói không ra tình hình bên trong địa cung, hắn tin tưởng đáp án ở ngay trước mắt.
Nội dung trên tấm bia đá “Xin chúc mừng các ngươi, những người hậu thế có khả năng tiếp cận nơi này, các ngươi có đủ điều kiện để lấy kho báu của ta và tìm hiểu về bí mật của thế giới này.” “Các ngươi cũng thấy được, cả động phủ kỳ trân dị bảo đều là đều là do ta cả đời lấy được, các ngươi muốn xử lý như thế nào cũng được.”
Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều biết hỏng rồi, nơi này vốn không phải trống rỗng mà thật sự có bảo tàng khi Thương Long Thiên Nhân còn sống, có điều bảo tàng đã thật sự bị người khác dọn sạch.
Mọi người đều tức giận muốn tìm ra kẻ đã lấy đi bảo tàng ở đây, thậm chí một số thế lực có mặt tại hiện trường cũng bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau.
Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, nếu như là do một thế lực nào đó ở hiện trường gây ra, bọn hắn sao có thể không phát giác được?
Kiềm sự khó hiểu trong lòng lại, bọn họ tiếp tục xem nội dung trên tấm bia đá.
“Trọng điểm không phải là cái này, trọng điểm là bí mật của thế giới này.”
“Tin rằng ta sau khi chết, sẽ không có thiên nhân nào được sinh ra trên thế gian nữa. Lý do rất đơn giản, vì con đường thiên giai của chúng ta đã bị phá vỡ.”
Ánh mắt mọi người đều trở nên nghiêm nghị, đáp án mà họ muốn biết nhất cũng đã xuất hiện.
“Kỳ thực Thiên Nhân cũng không phải mạnh nhất, ở trên thiên nhân còn có hai ba cảnh giới, sau đó chính là siêu thoát khỏi thiên địa này.”
“Chúng ta sẽ không còn con đường đó nữa, chính là vì con đường thiên giai đã đứt, vì sao nó lại đứt, đó chính là bí mật của thế giới này.”
“Thật lâu trước đây, thế giới của chúng ta có tồn tại các loại yêu thú, quỷ dị.”
“Các ngươi không nhìn lầm đâu, thời kỳ đó thật sự có các loại yêu thú và quỷ dị, vì sao những người hậu thế như các ngươi lại không biết, có rất nhiều nguyên nhân, ta sẽ không giải thích.” “Nói đến đây, có lẽ các ngươi đã đoán được rằng sự suy tàn của chúng ta từ thế hệ này sang thế hệ khác có liên quan đến sự biến mất bí ẩn của những yêu quỷ dị đó.”
“Ở thời kỳ hắc ám, nhân loại chúng ta bị vây ở thế yếu, vốn dĩ cũng không có khả năng khiến quái thú quỷ dị đó biến mất.”
“Sở dĩ chúng biến mất là vì có một đại khủng bố từ thiên ngoại tới thế giới của chúng ta.”
“Hắn ăn hết mấy loại yêu thú quỷ dị này, ngắn ngủi vài ngày, hắn đã ăn hết bảy tám phần yêu thú quỷ dị của thế giới chúng ta.”
“Hắn không ăn thịt người, đây là chuyện tốt, nhưng hắn ăn yêu thú quỷ dị đồng thời còn cắn nuốt linh khí thế giới chúng ta hầu như không còn gì.”
“Dần dần, yêu thú quỷ dị không còn, linh khí thế giới chúng ta cũng không còn.”
“Đến lúc này, con đường thiên giai của chúng ta đã bị cắt đứt.”
“Đây cũng chính là lý do tại sao mỗi thế hệ chúng ta lại thua kém thế hệ trước.”
“Thế giới của chúng ta không còn thức ăn của hắn nữa nên hắn đương nhiên sẽ rời đi.”
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thật muốn đi thiên ngoại chi thiên xen thử, đáng tiếc con đường thiên giai của chúng ta đã bị đứt đoạn, đột phá Thiên Nhân cũng khó chứ đừng nói là siêu thoát.”
“Aizz, không nói nữa, trên đây chính là bí mật ta muốn nói, các ngươi có thể coi như là chuyện xưa nghe một chút là được.”
“Đối với hắn cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, hắn sẽ không bao giờ trở lại thế giới của chúng ta nữa.”
Hết chương 290.

Bạn cần đăng nhập để bình luận