Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1174. Nữ tâm cơ




Một ngày trôi qua, còn cách Ngày Hè Cuồng Hoan bảy tám ngày nữa, Hoàng Đông Kiệt cũng không hạn chế tự do của các đồng đội, để cho bọn họ tùy tiện đi dạo một lát, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.
Bên cạnh Kính Tâm Hồ, có một lão nhân râu dài trắng mặc Ma Pháp Bào bạch sắc đang ở nơi đó câu cá, Hoàng Đông Kiệt thờ ơ đi tới.
"Còn một bộ cần câu, có muốn câu cùng hay không?"
Lão nhân râu trắng dài phát ra lời mời với Hoàng Đông Kiệt. “Được”
Hoàng Đông Kiệt không có từ chối, cầm lấy cần câu ở bên cạnh ngồi câu.

"Ngươi cảm thấy học viện Ma Vũ bây giờ thế nào?" Dawn Downey thờ ơ hỏi?
"Rất tốt"
"Có hứng thú ở lại làm phó viện trưởng hay không?" "Không có hứng thú"
Dawn Downey xoay đầu lại nhìn về phía Hoàng Đông Kiệt.
"Chẳng trách trước đây ngươi không có tiếng tăm gì, tính cách như ngươi vậy, dù cho lúc đó thiên phú của ngươi cũng không thua kém ta, ngươi cũng lựa chọn điệu thấp."
Dawn Downey rốt cuộc đã hiểu Hoàng Đông Kiệt vì sao là cùng một thời đại với hắn, còn trà trộn đến thân phận một học viên kém, dám chắc hắn vẫn luôn ẩn giấu bản thân.
Không phải Chuyển Sinh Giả, không phải Dũng Giả, Dawn Downey lại không tin cái gì mà có tài trưởng thành muộn, chỉ có giải thích này, mới có thể chứng minh Hoàng Đông Kiệt vì sao đạt đến cấp bậc này.
Dawn Downey nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt không nói gì, liền ngầm hiểu Hoàng Đông Kiệt thừa nhận rồi.
"Ngươi."
Dawn Downey đang chuẩn bị nói cái gì, một cục đá lớn đột nhiên ném xuống nước, khiến toàn bộ cá của bọn họ sợ chạy mất.
"Hai Lão Đầu chết tiệt, câu cá cái gì, chơi bịt mắt trốn tìm với ta đi."
Ai, là ai dũng cảm như thế! Dám làm cụt hứng của hai lão thần Bán Thần.
"Chậc, không chơi nổi đúng không, hẹn gặp lại!"
Trạch cảm ứng được dao động Ma Lực khủng bố trên người viện trưởng, không nói hai lời bỏ chạy rồi.
"Hắn là Dũng Giả Trạch, đã mười tám tuổi rồi, còn là một thiếu niên có vấn đề, nhưng mà hắn không có tâm tư gì xấu, chỉ thích trêu đùa người khác.”
Dawn Downey nhìn thấy Trạch chạy mất dạng, liền thu liễm phù động Ma Lực trên người, yên lặng nói.
"Nghịch ngợm như thế, phải đánh một trận, một trận không biết ngoan, thì đánh thêm mấy trận."
Hoàng Đông Kiệt đề nghị.
"Trùng hợp, ta cũng nghĩ giống vậy, nhưng mà ta tuổi tác đã cao, không bắt được hắn, không bằng ngươi giúp ta một chút."

Dawn Downey cười híp mắt nhìn Hoàng Đông Kiệt.
"Nghĩ đẹp lắm"
Hoàng Đông Kiệt mới không thèm làm loại việc tốn công mà không có kết quả này, quả quyết từ chối, cũng không quay đầu lại rời đi.
"Thật là cẩn thận, một chút khí tức cũng không lộ."
Dawn Downey nhìn bóng lưng của Hoàng Đông Kiệt biến mất, muốn làm rõ trình độ của Hoàng Đông Kiệt, kết quả không dò ra được gì cả.
Ban đêm, bên ngoài đình viện số một có một mỹ nữ tuổi thanh xuân đang đứng.
Là Lyfatina, nữ thần trong mộng của Bối Nhĩ, nàng đã tìm tới cửa. Sau đó, Bối Nhĩ hấp ta hấp tấp đi cùng với nàng.
"Đoàn trưởng."
Luân Nạp dù sao là người từng trải, khi hắn nhìn thấy Lyfatina lần đầu tiên, cũng biết nữ nhân này có tâm cơ, hắn lo lắng tôn tử của hắn chịu thiệt thòi.
"Ngươi không nhìn thấy tôn tử của ngươi cũng mê muội rồi, nếu như không để cho hắn vấp phải trắc trở, hắn e là sẽ không tỉnh ngộ."
Luân Nạp nghe thấy đoàn trưởng nói như vậy, nghĩ đến dáng vẻ ngu ngốc của cháu mình khi nhìn thấy nữ nhân kia, bất đắc dĩ hít một hơi. Đêm hôm ấy, Bối Nhĩ đã trở về, trên mặt hiện lên nụ cười ngây ngô ngọt ngào, vừa nhìn qua đã biết là nam hài rơi vào trong lưới tình rồi…
"Yo yo, đây là bị người ta đổ mật đường, cười ngây ngô thành thế này."
Bối Nhĩ tuy là trở về muộn, nhưng Nim là con cú, nàng không ngủ. Luân Nạp bởi vì lo lắng cho cháu trai của mình, cũng không ngủ, ở trong phòng chơi với Tiểu Khô Lâu Hoàng Kim trên tay.
Nhất Dạ và Lina thân là hầu gái, đương nhiên không có nghỉ ngơi sớm như vậy, một người ở nhà bếp làm việc, một người đứng ở trong phòng, xem những người khác có cần phục vụ hay không.
Ngoại trừ Hoàng Đông Kiệt không tim không phổi ôm Seele ngủ rất ngon ra, những người khác nên thức vẫn phải thức.
"Đã trễ thế này rồi, các ngươi còn chưa nghỉ ngơi?"
Bối Nhĩ vừa trở về đã bị Nim trêu ghẹo như vậy, nụ cười ăn mật trên mặt vội vàng thu liễm, chào hỏi người trong phòng.
Bỗng nhiên nghĩ đến gia gia là Thi Vu, là sinh vật hắc ám, Nim cũng là sinh vật hắc ám, ban đêm thường không ngủ hình như rất bình thường, trên mặt của Bối Nhĩ không khỏi hiện lên vẻ lúng túng .
"Nữ nhân kia không phải thân hoàn bích."
Nim nhìn thấy Bối Nhĩ ngu ngu ngốc ngốc, vẫn là không nhịn được nhắc nhở Bối Nhĩ một câu.
Nàng biết nam nhân bình thường để ý đến cái này, nhất là tiểu nam hài tình đầu chớm nở, đặc biệt là nữ thần trong tình yêu huyễn tưởng, điều tốt đẹp nhất tất cả đều gửi gắm vào đó.
Nim có thể là có tâm tư xấu gì, vẻ mặt cười híp mắt nhìn phản ứng của Bối Nhĩ. Bối Nhĩ sẽ có tâm tình như thế nào chứ?
Là hoàn toàn tỉnh ngộ, hay là thẹn quá hoá giận, hoặc là cái khác...
Chỉ tiếc phản ứng của Bối Nhĩ khiến cho Nim có chút không tận hứng, Bối Nhĩ nghe vậy ánh mắt xuất hiện chút ảm đạm, im lặng không đến hai hơi, vẻ ảm đạm trong mắt liền bị quét sạch.
"Ta biết, nàng đã nói với ta, nàng từng có nhân tình."
Bối Nhĩ mặc dù có một chút để ý đối tượng thầm mến không phải hoàn bích chi thân, nhưng người không có ai hoàn mỹ, ai cũng có một đoạn hồi ức bất kham, huống hồ Lyfatina cũng đã chủ động nói rõ ngọn ngành với hắn.
"Lúc này mới buổi tối đầu tiên hẹn ngươi ra ngoài, đã chủ động nói rõ ngọn ngành chuyện này với ngươi, xem ra đẳng cấp của nàng không phải tầm thường."
Nim nhìn thấy Bối Nhĩ mới ra ngoài với người ta một lần, trong đầu đều là nàng rồi.
Cái người tên Lyfatina kia đâu chỉ là nữ tâm cơ, còn là một người có đẳng cấp cực cao, trêu đùa loại tiểu nam đơn thuần như Bối Nhĩ không biết đông tây nam bắc.
Hết chương 1174.

Bạn cần đăng nhập để bình luận