Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 815. Ngươi không đi được đâu!




“Đồ khốn!”
Thi Đồ tức giận, Mạt Nhật này rõ ràng là có ý nhằm vào hắn.
“Mau truyền tống con rối số 3 tới đây!”
Khi thấy Mạt Nhật có hứng thú với con rối số 3, một khắc Mạt Nhật lao về phía con rối số 3, hắn sợ hãi đến mức vội vàng gọi con rối số 1 dịch chuyển con rối số 3 tới.
“Ơ?”
Hoàng Đông Kiệt sắp chạm vào con rối số 3 thì con rối số 3 bỗng biến mất trong không khí. “Thì ra không cần tiếp xúc cũng có thể truyền tống...”
Hoàng Đông Kiệt nhìn con rối số 1 bên cạnh Thi Đồ không khỏi cười lạnh.
“Ta sẽ nhờ con rối số 1 giúp ngươi, chúng ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi!”
Thi Đồ thấy việc này không thành nên đặt hy vọng vào Berset.
“Gầm!”
Yamata no Orochi lúc này mới tỉnh lại, tám cái đầu của nó cắn xé về phía Hoàng Đông Kiệt.
Bọn người Berset nương theo công kích của Yamata no Orochi đánh lén Hoàng Đông Kiệt. Hoàng Đông Kiệt vung kiếm chém, con Yamata no Orochi lập tức bị xẻ thành hai nửa.
“Tại sao ngươi không học được ngoan ngoãn vậy?”
Thấy Kudo Hidebe mở hỏa vực đấm một cú về phía mình, Hoàng Đông Kiệt thấy thật phiền, liền đấm hắn một cái.
Hai nắm đấm va vào nhau.
“Bốp!”
Tiếng xương gãy vang lên.
Xương ngón tay của Kudo Hidebe vỡ vụn, xương gãy ở cánh tay vỡ ra ngoài da cánh tay, hắn chưa kịp kêu lên đau đớn đã bị Hoàng Đông Kiệt đánh bay.
Trên mặt đất tạo ra một cái hố lớn, người không chết nhưng cũng mất đi năng lực phản kháng. “Cơ hội tốt!”
Thi Đồ thấy cơ hội, để con rối số 1 mang theo Berset nháy mắt di động qua.
Ngay khi con rối số 1 và Berset xuất hiện, móng vuốt độc của con rối số 1 đâm vào cổ Hoàng Đông Kiệt, tay Berset đánh vào vai Hoàng Đông Kiệt.
Ngoài dịch chuyển tức thời, con rối số 1 còn có năng lực sử dụng móng độc, một khi da bị móng độc cào xước, hắn sẽ bị nhiễm độc chết trong vòng một hai hơi thở.
Cho dù là cường giả cũng không thể nhịn được bốn năm hơi thở.
Cộng với năng lực tấn công kép của Berset, Mạt Nhật gần như không thể sống sót.
Móng vuốt độc của con rối số 1 đã chạm vào cổ Hoàng Đông Kiệt, nhưng móng vuốt độc sắc nhọn của hắn không thể phá vỡ được hàng phòng ngự của Hoàng Đông Kiệt.
Ngay cả làn da cũng không sờ tới được.
Thấy con rối số 1 không tin còn muốn thử thêm vài phát nữa, Hoàng Đông Kiệt cạn lời . Tốt bụng cho ngươi đâm một phát đã là tốt lắm rồi, còn muốn thử thêm mấy lần nữa.
Hoàng Đông Kiệt không nói hai lời đá con rối bay ra ngoài.
“Làm sao, làm sao có thể? Sao ta không thể cướp đoạt thời gian của ngươi!”
Berset đặt lòng bàn tay lên vai Hoàng Đông Kiệt, biểu cảm nhìn Hoàng Đông Kiệt như đang thấy quỷ.
“Ta sẽ cho ngươi biết lý do tại sao!”
Hoàng Đông Kiệt giơ tay đặt lên vai Berset, Berset muốn trốn nhưng tốc độ không nhanh bằng Hoàng Đông Kiệt.
“Trị số linh năng, đoạt lấy!”
Hoàng Đông Kiệt không khách khí cướp đi hơn một triệu trị số linh năng của Berset cho đến khi chỉ còn lại một ít.
“Ngươi, ngươi!”
Berset hoàn toàn choáng váng, dị năng của hắn biến mất, không, không hề biến mất, là từ cấp S giáng xuống đến thời điểm dị năng chưa thức tỉnh.
“Ngươi, dị năng của ngươi không bị khắc chế!”
Berset biết mình đang gặp rắc rối nhưng không hiểu tại sao năng lực của mình lại mất đi hiệu lực.
“Ha ha, ai nói với ngươi là dị năng của ta không thể sử dụng được!”
“Là ta, hay là do tự ngươi nghĩ thế!”
“Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng năng lực của ta có thể không nhìn cấp bậc... “
Đôi mắt Berset trống rỗng, rõ ràng đang rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.
Bọn người Yamaguchi Masaru thấy hào quang cường giả biến mất khỏi cơ thể Berset, trong lòng bọn họ tràn ngập nỗi sợ hãi.
Những gì bọn họ nghe được, ngay từ đầu dị năng của Mạt Nhật không hề bị hạn chế.
Mạt Nhật chỉ đang đùa giỡn với bọn họ.
Không cần dị năng, bọn họ cũng đánh không lại, huống chi là Mạt Nhật không cố giả vờ nữa. “Trốn!”
Giờ phút này ý niệm trong đầu bọn họ chỉ có cái này!
Nỗi sợ hãi đánh úp lại khiến trong lòng Yamaguchi Masaru không còn đại nghĩa dân tộc gì nữa, không có gì quan trọng hơn việc sống sót.
Hắn là cường giả cấp S, đi đâu cũng có cuộc sống tốt đẹp, sao phải trói buộc mình với Bắc Liệt. “Mang, mang ta theo với!”
Kudo Hidebe bị thương nặng đã nhìn thấu suy nghĩ của Yamaguchi Masaru và Thi Đồ nên nhanh chóng cầu xin Yamaguchi Masaru.
“Xin lỗi!”
Yamaguchi Masaru không thể mang theo gánh nặng Kudo Hidebe, thu hồi tầm mắt, quay người cùng Thi Đồ bỏ chạy mà không nói một lời.
“Bây giờ chạy trốn không phải hơi muộn sao?”
Hoàng Đông Kiệt khởi động cấm vực chư thần, dịch chuyển tức thời của con rối số 1 nháy mắt không dùng được, không thể mang Thi Đồ truyền tống đi.
“Đáng chết, hiến tế!”
Thi Đồ thấy con rối số 1 không dịch chuyển được, lại thấy Mạt Nhật lao về phía mình.
Dưới tình huống cấp, hắn không thể quan tâm nhiều như vậy, lập tức yêu cầu con rối số 3 hiến tế ba mạng sống để tăng gấp ba lực lượng của mình.

Khi hắn tăng lực lượng, lực lượng liên quan đến con rối số 1 cũng tăng lên nhưng năng lực dịch chuyển tức thời của con rối số 1 vẫn không có.
Hắn không cần nghĩ cũng biết tầm mắt của Mạt Nhật vẫn luôn ở trên người con rối số 1.
Thi Đồ đành phải nghiến răng nghiến lợi, để còn rối số 1 ở lại giữ chặt Mạt Nhật, mang theo con rối số 3 chỉ còn lại mỗi cái đầu chạy trốn.
Móng vuốt độc của con rối số 1 đâm vào hắn, Hoàng Đông Kiệt không thèm nhìn mà đấm một cú, phần thân trên của con rối số 1 đã biến mất.
“Ngươi không đi được đâu!”
Lúc con rối số 1 bị hỏng, trong lòng Thi Đồ cảm thấy có gì đó nhưng không dám nhìn lại, dùng hết toàn lực chạt trốn.
Nhưng một bàn tay vô hại đã đặt lên vai hắn, đôi mắt hắn chợt giãn ra, tràn đầy sợ hãi, hắn không thể cử động.
“Hiến, tế...”
Thi Đồ còn muốn hiến tế cái đầu của rối số 3 để tăng thêm lực lượng, thoát khỏi sự kiểm soát của Mạt Nhật, ai ngờ vẫn đến muộn một bước, Hoàng Đông Kiệt đoạt lấy trị số nhanh hơn hắn một bước, làm cho linh năng của hắn không còn, biến thành con tôm chân mềm.
“Dị năng, dị năng của ta...”
Linh năng trong cơ thể Thi Đồ biến mất, hắn không khỏi run rẩy, không biết là do sợ hãi hay là mất đi thứ quan trọng nhất, trong lòng trở nên thất kinh.
Hết chương 815.

Bạn cần đăng nhập để bình luận