Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 217. Đội mưa cầu y!




Hoàng Thiên Trấn cảm thấy ý nghĩ này của hắn hơi đáng sợ, có thể thay đổi căn cốt công pháp, đây quả thực không dám tưởng tượng.
Không dám suy nghĩ nhiều, cũng không muốn chứng minh, hắn ném suy đoán ra sau đầu, bắt đầu tu luyện Thiên Cương Quyết.
Có mang một chữ “Quyết” tượng trưng Thiên Cương Quyết bao trùm vạn tượng. Thân pháp, quyền pháp, kiếm pháp các loại kỹ thuật chiến đấu Thiên Cương Quyết đều có, hơn nữa còn là loại cao cấp nhất. Bây giờ thứ Hoàng Thiên tu luyện chính là thân pháp thần hành bách độ bên trong Thiên Thố Quyết, thần hành bách độ tổng cộng có bảy tầng, tu luyện đến tầng thứ ba có thể đạp tuyết vô ngân. (của Triệu Nặc).
Tầng thứ ba cũng đã như thế, chứ đừng nói bốn tầng phía sau, Hoàng Thiên Trấn thích cái này, lúc tu luyện thần hành bách độ cũng nghiêm túc hơn một chút.
Tu luyện mấy canh giờ thì thu công, hắn lại đến nhà Dương đại nương hỗ trợ, không phải bổ củi thì chính là nuôi gà vịt.
Dĩ nhiên hắn lại được Dương đại nương giữ lại ăn cơm.
Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua, Trần Vũ Linh cũng quen với việc bên cạnh có một nam nhân như Hoàng Thiên Trấn tồn tại.
Chỉ là bốn năm ngày nay, Trần Vũ Linh vẫn không nói với Hoàng Thiên Trấn một câu nào.
Thôn dân thôn Oa Ngưu cũng sớm biết được Hoàng Thiên Trấn là vị hôn phu của vị cô nương đó từ trưởng thôn. Mới đầu bọn họ hơi cảnh giác với người ngoài là Hoàng Thiên Trấn, nhưng thời gian dài,bọn họ chuyển sang thích Hoàng Thiên Trấn, ai bảo Hoàng Thiên Trấn có thể tiến vào sâu trong núi Oa săn được nhiều con mồi, cũng thỉnh thoảng lấy con mồi dư thừa phân cho bọn họ, thử hỏi một chút, ai sẽ chán ghét người cứ cách hai ba ngày lại phân thịt cho bọn họ ăn chứ...
“Thiên Trấn đã trở lại, hắn khiêng một con heo rừng nặng ba bốn trăm cân trở về.”
“Heo rừng thật lớn, chỉ nhìn răng nanh thôi đã biết con heo rừng này hung mãnh bao nhiêu, cũng chỉ có Thiên Trấn dám đi bắt.”
“Oa, ta cũng rất muốn săn bắn được heo rừng lớn như vậy, đáng tiếc ta không có vũ lực cường đại như Thiên Trấn.”
Dân thôn Oa Ngưu thấy Hoàng Thiên Trấn khiêng một con heo rừng lớn trở về thì tất cả đều ngạc nhiên.
Từng người một tiến lên giúp Hoàng Thiên Trấn khiêng heo rừng đến nhà lão thợ săn.
“La sư phụ, quy tắc cũ, giúp ta xử lý con mồi này một chút.”
Hoàng Thiên Trấn săn được con mồi nhỏ đều sẽ mang về nhà Dương đại nương xử lý, săn được con mồi lớn sẽ mang đến nhà lão thợ săn xử lý.
Lão thợ săn thấy con mồi lớn trên mặt cũng lộ ra nụ cười, giúp người khác xử lý con mồi, hắn sẽ được chia một phần nhỏ trên người con mồi làm thù lao.
Thiên Trấn ra tay hào phóng, heo rừng lớn như vậy xử lý xong cũng có thể phân được vài cân, hắn tự nhiên rất thích giúp Hoàng Thiên Trấn xử lý con mồi.
Dân làng có kinh nghiệm cũng đi lên hỗ trợ, bọn họ cũng không thể chỉ hưởng thụ lợi ích Hoàng Thiên Trấn mang đến, có thể hỗ trợ thì bọn họ tận lực đi lên hỗ trợ.
Ngay sau đó, lợn rừng đã được xử lý bởi lão thợ săn và dân làng.
“Trưởng thôn, còn lại thịt lợn rừng ngươi xem rồi phân cho dân làng, ta về trước.”
Hoàng Thiên Trấn chọn chỗ thịt tốt nhất, để lão thợ săn chọn phần hắn thích, sau đó để trưởng thôn lấy số thịt còn lại phân chia cho từng nhà.
“Tiểu tử à, trong thôn có không ít trẻ con cần dinh dưỡng, chúng ta sẽ không từ chối thịt lợn rừng mà cậu đưa thêm, nhưng chúng ta cũng không thể miễn phí mà tiếp nhận lợi ích ngươi cho.”
“Như vậy đi, dân làng ở trên núi cũng có một ít thuốc bổ và nguyên liệu nấu ăn, để bọn họ lấy những thứ này đổi lấy thịt lợn rừng cho ngươi là được rồi.”
La Cường không muốn cứ chiếm lợi ích của người khác, lúc này để dân làng về nhà lấy đồ dổi lấy thịt lợn.
“Trưởng thôn, không cần đâu, nhiều thịt lợn rừng như vậy ta cũng không ăn hết. Giữ lại chỉ bị hư thối, còn không bằng chia cho dân làng.”
“Ngươi mau kêu dân làng trở về, ta thật sự không cần gì khác.”
Hoàng Thiên Trấn thấy rất nhiều dân làng chạy về nhà chuẩn bị lấy đồ để đổi lấy thịt lợn rừng, muốn ngăn cản dân làng không cần phải như vậy.
“Tiểu tử, ngươi cần mà. Ngươi xem ta lấy cái gì tới đây, đây là sừng hươu, rất bổ nha!”
“Đây là nhà cẩu kỷ nhà chúng ta phơi, người trẻ tuổi thì phải bổ sung nhiều hơn, bằng không đến già thì lực bất tòng tâm.”
“Tiểu tử à, muốn nắm bắt trái tim của một nữ tử thì cơ thể phải mạnh mẽ, đây là thận trâu.” Hoàng Thiên Trấn thấy những thôn dân này ý tứ hàm súc lại nhiệt tình đưa thuốc bổ đến tay hắn, hắn rất buồn bực, những thôn dân này đều đang suy nghĩ cái gì vậy?
Vị hôn thê cũng không để ý tới hắn, lấy nhiều thức ăn bổ thận như vậy làm gì, khiến cho hắn khí hoả thiêu thân sao!
Tuy người thì nghĩ thế nhưng thân thể lại không thành thật thu những thứ thuốc bổ này lại, không có cách nào nha, ai bảo hắn chịu không nổi nhiệt tình của dân làng.
Hắn dám cam đoan mình thật sự không có ý nghĩ kia, nếu hắn không nhận, dân làng sẽ ngại nhận thịt lợn rừng.
Chờ thịt lợn rừng phân chia xong, bên cạnh hắn cũng chất đầy sừng hươu, thận trâu, cẩu kỷ sơn dược... toàn bộ mẹ nó đều là thực phẩm bổ thận.
Hoàng Thiên Trấn cảm thấy hơi quái lạ, bây giờ hắn dường như có thể chắc chắn trong thôn dân có tin đồn không tốt đối với hắn.
Ví dụ như thân thể hắn không tốt, vị hôn thê mới rời khỏi nhà không chịu trở về cùng hắn.
Càng nghĩ sắc mặt Hoàng Thiên Trấn càng đen, không phải nói thôn dân rất chất phác sao, sao lại phỉ báng hắn như thế?
Nghĩ đến đoàn đội mấy bà tám trong thôn, aiz, chọc không nổi, Hoàng Thiên Trấn lắc đầu, lại không thể bỏ thuốc bổ thôn dân đã tặng lại, chỉ có thể đem những thứ này bổ dưỡng này trở về. Có điều hắn cũng không dám đưa những thuốc bổ này đến nhà Dương đại nương, chỉ đành đặt những thuốc bổ này vào góc trong nhà của mình mặc kệ.
Mang theo thịt lợn rừng đến nhà Dương đại nương ăn cơm.
Đêm khuya, Hoàng Thiên Trấn đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Dương đại nương vội vàng chạy tới gõ cửa nói Trần Vũ Linh bị phong hàn. Hoàng Thiên Trấn vội vàng chạy đến thăm tình trạng của Trần Vũ Linh.
Hết chương 217.

Bạn cần đăng nhập để bình luận