Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1512: Ta không phải người của Ma giáo!

Chương 1512: Ta không phải người của Ma giáo!Chương 1512: Ta không phải người của Ma giáo!
Phủ thái úy.
"Có thể bức thái tử lo lắng như thế. Đáng tiếc, hắn là môn đồ của Trương Vi Dân nên con đường chúng ta đi không thể hòa hợp với nhau."
"Hắn và thái tử, ta đều không muốn để bọn họ sống tốt, nhưng hắn vẫn chưa uy hiếp được ta, trước tiên cứ kéo thái tử xuống đã rồi nói."
Tư Mã An Minh không còn đứng ngoài quan sát nữa mà chọn cách can thiệp vào, chuẩn bị kéo thái tử xuống, để đưa một thái tử ngoan ngoãn nghe lời lên ngôi.
Hoàng Đông Kiệt ngồi trên đài ngắm cá, nhìn cuộc đấu đá trong nội thành, hắn không vội, bây giờ vẫn chưa phải lúc hắn ra tay, chờ bọn họ lửa cháy ngùn ngụt thì đến lúc hắn hành động.
Y quán.
Lúc y quán không đóng cửa từ chối tiếp khách thì mỗi ngày sẽ có người liên miên tranh giành ba suất.
Trật tự có Bất Lương Nhân duy trì, không có gì đáng lo.
Dùng vũ lực sao, một cái búng tay khiến ngươi trở thành tôm chân mềm, ai dám nữa?
Ba suất mỗi ngày thấy quá nhiều, Hoàng Đông Kiệt đổi thành bảy ngày ba suất, hơn nữa điều kiện chữa trị cũng trở nên khắc nghiệt hơn.
Chỉ là sau khi hắn thành danh, hắn không còn tiếp xúc nhiều với những thế lực này nữa.
Đây là bề nổi, trong bóng tối vô số thế lực đều muốn tiếp cận hắn, đều muốn có được tình hữu nghị của hắn.
Ví dụ như trước đây cứu một người giết một người, đổi thành cứu một người giết mười người, giết một trăm người. Mặc dù vậy vẫn có vô số bệnh nhân không có thuốc chữa điên cuồng giành suất.
Chỉ cần hắn không muốn gặp, những thế lực đó cũng chẳng có cách nào.
Nếu có người nào dám gây chuyện, Bất Lương Nhân không quản được, Hoàng Đông Kiệt cũng có thể búng tay một cái khiến kẻ gây chuyện trở thành tôm chân mềm, đưa đi khai thác mỏ.
"Meo meol"
Thật sự là không có cách nào với hắn.
Một đêm nọ, trong hoàn cảnh vô số thế lực đều khó có thể tiếp cận Hoàng Đông Kiệt thì có một thế lực không gặp chút trở ngại nào đã tiếp cận được Hoàng Đông Kiệt.
Đem lòng thành đến, hắn lại không gặp.
Nàng nghĩ đến nam nhân kia, nam nhân đã tỉnh ngộ kia hình như cũng nuôi một con mèo lớn, chỉ có điều là màu trắng, kích thước nhỏ hơn con mèo đen lớn này một chút.
Liễu Dung liền thử một chút, nàng không nghĩ sẽ thành công, bởi vì nàng thấy vô số thế lực muốn gặp Tiêu Dao công tử đều không có cơ hội, nàng không cho rằng Y Nhân Tiếu là ngoại lệ. Ai ngờ thử một lần, Tiêu Dao công tử đồng ý cho các nàng một cơ hội tiếp cận.
Nàng vừa đến đã thấy con mèo đen lớn kia nhảy nhót chạy tới.
Đại Bạch nhìn thấy trên người nữ nhân trước mắt có dấu vết chủ nhân để lại, lập tức hiểu ra đây là nữ chủ nhân, liền đứng dậy đi tới chuẩn bị cọ vào nàng.
Con mèo đen lớn nhảy nhót chạy tới, giống như một chú hổ con, cơ bắp Liễu Dung hơi căng thẳng, không biết con mèo lớn này có cắn người không.
Hoàng Đông Kiệt ngồi ở vị trí chủ tọa, vẫy tay bảo phu phụ Đỗ Viễn Phong ra ngoài, cười tủm tỉm nói Mặc dù nàng còn muốn vuốt ve, nhưng nàng vẫn nhịn...
Liễu Dung không nhịn được, đưa tay vuốt ve Đại Bạch, nhưng để giữ vững hình tượng, nàng chỉ vuốt ve một cái rồi thu tay lại.
Phải nói là một con mèo lớn như vậy làm nũng trông thật đáng yêu.
"Con mèo này bình thường rất lạnh lùng, ngoài ta ra, ta chưa từng thấy nó lại gân người khác!" "Nữ nhân, ngươi hơi thú vị đấy!"
Mãi đến khi nàng phát hiện con mèo đen lớn này chỉ đến cọ vào nàng, nàng mới thả lỏng cảnh giác, nghĩ thầm mèo lớn của Tiêu Dao công tử không phải rất hung dữ và kiêu ngạo, người khác không được đụng vào sao, sao nó lại chủ động chạy đến cọ vào nàng?
"Y Nhân Tiếu Liễu Dung, bái kiến Tiêu Dao công tử!"
Liễu Dung thấy Tiêu Dao công tử bảo hai hộ vệ Tiên Thiên của mình ra ngoài, trong lòng không có gợn sóng, không nói đến chuyện nàng không có ý đồ xấu với Tiêu Dao công tử, cho dù có nàng cũng không dám làm bậy.
Chưa nói đến chuyện chất độc tiêm ẩn trong cơ thể nàng, đây là địa bàn của Tiêu Dao công tử, là nơi đầy thuốc độc, một khi nàng nảy sinh ý đồ xấu chắc chắn người ngã xuống sẽ là nàng. Đối với người thiên ngoại khiến người ta bất lực này, Liễu Dung chỉ có thể khách sáo, hơn nữa nàng đến đây là có việc cầu xin nên vẫn phải giữ phép tắc.
“Ta không thích người khác đeo mặt nạ da người nói chuyện với tai"
Hoàng Đông Kiệt nhấp một ngụm trà rồi nói.
Liễu Dung nghe xong không thấy bất ngờ, y sư cơ bản nhất chính là vọng văn vấn thiết.
Tiêu Dao công tử là thần y được thiên hạ công nhận, về phương diện "vọng" từ lâu đã đạt đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, nhìn thấu nàng cải trang là chuyện bình thường.
Nàng không do dự, tay xoa lên mặt, mặt nạ da người được nàng tháo xuống.
"Không đơn giản nha, tuổi thực tế đã ngoài ba mươi nhưng lại sở hữu khuôn mặt đôi mươi, trên người toát lên ma tính và tà mị nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại trong trẻo như vậy!"
"Có thể tu luyện thành công Thiên Ma Bi Hoan Phú mà vẫn giữ được lý trí như vậy, ngươi đúng là một nữ tử kỳ tài!"
Hoàng Đông Kiệt hơi khen ngợi thê tử của mình.
"Ngươi biết Thiên Ma Bi Hoan Phú sao?"
Liễu Dung hơi giật mình, Tiêu Dao công tử không chỉ nhìn thấu nàng luyện ma công, còn nói rõ nàng luyện ma công loại nào, điều này thật kỳ lạ.
Chẳng lẽ Tiêu Dao công tử là người của Ma Giáo, hắn mới biết Thiên Ma Bi Hoan Phú có công hiệu này.
"Đừng dùng ánh mắt như vậy nghỉ ngờ ta, ta không phải người của Ma Giáo!"
"Không nói ta biết Thiên Ma Bi Hoan Phú, thì bí tịch ma công này ta cũng có, kể cả các bí tịch ma công khác!"
"Làm sao có được, rất đơn giản, tuy tốc độ tu luyện ma công nhanh kinh người, nhưng tác dụng phụ cũng lớn, người của ma môn luyện công bị vấn đề về cơ thể quá nhiều!"
"Gần đây những người đến cầu y đa số là người của Ma Giáo, muốn ta chữa bệnh, điều kiện khắc nghiệt, tiên bạc ta không coi trọng, vậy là bí tịch ma công bọn họ tu luyện đều về tay ta!" Lời Hoàng Đông Kiệt nói nửa thật nửa giả, đúng là có không ít người của Ma Giáo tìm hắn chữa bệnh, nhưng luyện ma công đa số đều luyện đến đầu óc có vấn đề.
Không phải tính tình kiệt ngạo bất tuân thì là ngươi không chữa cho ta, ta sẽ chém chết ngươi. Đối mặt với đám người có vấn đề về đầu óc này, Hoàng Đông Kiệt làm sao có thể chiêu theo bọn họ, trực tiếp để bọn họ bốc hơi khỏi nhân gian. Có điều trước khi để bọn họ bốc hơi khỏi nhân gian, Hoàng Đông Kiệt đúng là đã thu thập được ma công bọn họ tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận