Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 537. Mất kiểm soát!




“Phụ thân, phía Thiên Yêu thành nói như thế nào?”
Thấy Huyền Thanh từ cửa truyền tống trở về, bọn người Thu Hải đều sốt ruột nhìn hắn.
“Không được, Thiên Yêu thành từ chối hỗ trợ.”
Huyền Thanh lắc đầu nói.
“Vì sao, không phải chúng ta có đặc quyền, chuyện tìm người hẳn là rất thoải mái, vì sao Thiên Yêu thành từ chối chúng ta?”
Thu Hải nghĩ không ra hỏi.
“Quy tắc của Thiên Yêu thành là không can thiệp vào tranh chấp giữa bất kỳ thế lực nào trên thế gian.”
Chuyện liên quan đến các lão tổ chúng ta liên quan đến quá nhiều tranh chấp, Thiên Yêu thành từ chối giúp chúng ta.
“Hơn nữa đây còn là thành chủ tự mở miệng!”
Huyền Thanh giả bộ rất chán chường.
“Thành chủ? Không phải cao tầng Thiên Yêu thành thương thảo từ chối mà là thành chủ từ chối sao, chuyện này...”
“Chẳng lẽ thành chủ sợ chúng ta mang lão tổ về, uy hiếp đến địa vị của hắn, hắn mới từ chối trợ giúp chúng ta sao?”
Thu Hải nghe được thành chủ không làm việc đàng hoàng đột nhiên nhúng tay vào việc này, bọn họ không thể không hoài nghi thành chủ kiêng kỵ lão tổ mới từ chối trợ giúp bọn họ.
“Đừng nghĩ nhiều, chúng ta có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là thành chủ cho, các ngươi không thể có ý nghĩ lấy oán báo ơn này.”
“Lão tổ chúng ta đúng là liên lụy đến quá nhiều tranh chấp thế gian, nếu như Thiên Yêu thành nhúng tay vào chuyện của lão tổ chính là phá hỏng quy tắc lúc trước lập ra.”
“Chúng ta có đặc quyền nhưng thành chủ cũng không thể vì chúng ta mà phá hỏng quy tắc.” “Về bên Thiên Yêu thành cũng không cần suy nghĩ nữa, chúng ta vẫn nên nghĩ phương pháp khác tìm ra Khốn Thần Châu ở đâu, làm sao cứu lão tổ ra.”
Huyền Thanh không muốn để bọn Thu Hải suy nghĩ lung tung chỉ trích Thiên Yêu thành, bèn chuyển qua đề tài khác.
“Phụ thân, chúng ta làm ăn nhiều năm, thứ không thiếu nhất chính là bằng hữu.”
“Tuy bằng hữu thâm giao không tới mấy nhà nhưng bằng hữu lợi ích thì có nhiều, chỉ cần chúng ta tung tin...”
“Ai biết Khốn Thần Châu ở trên tay Âm Ty hay là ở trên tay Vạn Ma Điện, hoặc là Khốn Thần Châu rốt cuộc cùng rơi xuống nơi nào, chỉ cần là tin tức hữu dụng đối với chúng ta...”
“Đều có thể đến thương đội của ta miễn phí nhận một món thiên tài địa bảo, hoặc là một viên linh đan diệu dược, không bị hạn chế, dù là cỏ Cửu Hồn cũng có thể.”
“Ta không tin rằng chúng ta làm đến mức đó vẫn không có tin tức.”
Thu Hải kiến nghị.
“Phương pháp của đại ca rất tốt, chúng ta làm ăn mấy năm nay cũng có một ít tích lũy. Mặc dù làm như vậy có thể khiến cho chúng ta mấy năm làm việc công cốc nhưng so với lão tổ, cái giá này không đáng kể.”
Thu Hà đồng ý với ý kiến của đại ca.
“Vậy thì làm theo lời các ngươi nói đi!”
Huyền Thanh cũng mặc kệ, ném sự tình cho hai huynh đệ Thu Hải làm.
Trảm Yêu Ti.
“Thức ăn cũng lạnh rồi, ngươi ăn chút đi!”
Mị Nương nhìn Lục Trạch cúi đầu bận rộn không khỏi đau lòng nói.
“Đặt ở đó đi, ta sẽ ăn sau!”
Lục Trạch đầu không ngẩng đầu lên nói.

“Thân thể quan trọng hơn, dù là bận rộn đến đâu cũng phải ăn no rồi hãy làm!”
“Ta thật sự không có thời gian ăn, ngươi nhìn văn kiện đang chất đống trên bàn của ta này, đều là tài liệu các nơi cần xử lý khẩn cấp.”
“Tô Hạo Hoa ngã bệnh, thái ti đại nhân muốn đi phương bắc trông chừng yêu vương phát điên, bây giờ Ti bộ chỉ còn lại một mình ta.”
“Để chia sẻ áp lực, ta mời cựu phó thống lĩnh đã nghỉ hưu Chu Ninh về nhưng hắn xử lý văn kiện chậm chạp, nhìn ta gấp gáp như chân bỏng.”
“Hắn già rồi, tinh lực không theo kịp, ta cũng không cần hắn xử lý văn kiện nặng gì, chọn một ít văn kiện nhẹ cho hắn.”
“Nhưng ngươi cũng thấy đó, các loại văn kiện khẩn cấp từ các nơi gửi lên, căn bản cũng không phải hai người có thể làm xong.”
“Hơn nữa những thứ này thật sự cần khẩn cấp xử lý, các nơi đều xuất hiện yêu ma tác loạn, nhân số Trảm Yêu Ti phái đến nơi cũng không đủ dùng, thậm chí có nơi xuất hiện ôn dịch.”
“Tuy triều đình giao trọng trách cho ta, để ta có thể chỉ huy quan viên cùng quân đội địa phương nhưng liên quan đến chuyện yêu ma há có thể dễ dàng giải quyết như vậy.”
Lục Trạch hùng hùng hổ hổ nói xong lại vùi đầu làm việc.
Mị Nương thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Lục Trạch phê chuẩn văn kiện.
Qua hai ba canh giờ, văn kiện trên bàn dần dần giảm xuống nhưng có mấy quyển văn kiện Lục Trạch đặt ở góc trên bên trái không xử lý.
Mấy quyển văn kiện này Lục Trạch đều đã xem qua, chưa xử lý thì chắc chắn có vấn đề.
“Thức ăn ta vừa hâm nóng xong, ngươi ăn một chút.”
Mị Nương thấy văn kiện trên bàn giảm bớt, vội vàng chạy đi hâm nóng thức ăn, sau khi hâm nóng đồ ăn trở về, trên mặt bàn tuy có văn kiện nhưng cũng đã ít đi nhiều.
Mị Nương muốn cho Lục Trạch ăn một chút sau đó tiếp tục làm việc.
Lục Trạch nghe thấy tiếng kêu trong bụng, biết mình quả thật đói bụng, thừa dịp văn kiện không bao nhiêu, hắn vội vàng ăn một chút rồi xử lý tiếp. Đợi chút nữa có thể có nhiều văn kiện được thủ hạ đưa lên nữa.
“Có vấn đề gì không?”
Thấy Lục Trạch ăn cơm cũng suy nghĩ, còn thỉnh thoảng mặt mày ủ rũ, Mị Nương biết Lục Trạch gặp phải vấn đề nan giải.

“Vấn đề nan giải nhiều hơn, trấn Bạch Thư quận Khánh An xuất hiện kẻ gõ canh tà môn, người nghe hắn gõ đều sẽ phát điên cắn người.”
“Nhưng chuyện kỳ quái chính là trấn Bạch Thư không có người bị cắn chết, cảm giác như người gõ canh này đang tra tấn người của Bạch Thư trấn.”
“Huyện Thủ Thần quận Thiên Đấu xuất hiện một con yêu, gì yêu không biết, yêu này luôn thích thừa dịp người khác ngủ say che mắt móc thận người khác.”
“Thôn Vũ Lai quận Tinh Môn một đêm chết hết nửa thôn, không phải yêu quái mà là người tà ma ngoại đào làm.”
“Còn có rất nhiều vấn đề nan giải ta cũng không biết nên giải quyết như thế nào, xuất hiện nhiều ngưu mã xà thần lắm, người Trảm Yêu Ti chạy tới chạy lui bị giày vò không biết bao nhiêu người mệt mỏi.”
“Aiz, ta quá khó khăn, tổ tông sống vừa xảy ra chuyện, cảm giác tất cả ngưu mã xà thần trong một đêm đều chạy ra.”
Lục Trạch đau đầu đến mức ngay cả ăn cơm cũng ăn không ngon.
“Từ từ, vấn đề khó khăn gì cũng sẽ từ từ giải quyết.”
Mị Nương cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể ấn bả vai Lục Trạch xoa bóp cho hắn.
“Những vấn đề khác còn dễ nói, chỉ là văn kiện của Thân Châu này hơi kỳ lạ.”
Cũng có lẽ có Mị Nương bên cạnh hắn, nội tâm Lục Trạch thoải mái không ít, không khỏi nói thêm một câu.
Hết chương 537.

Bạn cần đăng nhập để bình luận