Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1373: Ám Dạ Chi Chủ!

Chương 1373: Ám Dạ Chi Chủ!Chương 1373: Ám Dạ Chi Chủ!
Địch Thế Kiệt chưa bao giờ dám coi thường Ma Giáo, cho dù Ma Giáo đã biến mất hơn trăm năm. Ai đã từng đi học hoặc đọc một chút sách sử đều biết Ma Giáo khủng bố đến mức nào, không khó tìm ra dấu vết của Ma Giáo trong sự nối tiếp của các triều đại qua các thời đại.
Mặt khác, Ma Giáo là thứ không thể trừ tận gốc được vì con người còn dục vọng.
Trước khi Trương lão thần tiên ngang trời xuất thế, không có một đại môn đại phái, nhân sĩ giang hồ, người nào không sợ hãi và kiêng kị Ma Giáo.
Nếu không phải hơn trăm năm trước Ma Giáo bị Trương lão thần tiên đánh một đòn thì ngày nay cũng không biết Ma Giáo đã phát triển đến mức nào.
Tuy Ma Giáo đã bị Trương lão thần tiên đánh tan tành, hơn trăm năm không xuất hiện, nhưng nếu có người cho rằng Ma Giáo đã bị tiêu diệt thì thật là ngu ngốc.
Ma Giáo làm sao có thể bị tiêu diệt được, chỉ là vì Trương lão thần tiên còn tại thế, bọn họ ẩn sâu hơn mà thôi.
"Nếu bọn họ ẩn náu sâu hơn ai khác thì tại sao bây giờ lại xuất hiện? May mắn chúng ta tình cờ chạm trán bọn họ. Điều khó tin nhất là chúng ta đã sống sót khỏi bàn tay của cường giả Ma Giáo!"
"Không giết chúng ta mà chỉ xóa đi một phần ký ức của chúng ta. Đây có đúng là người của Ma Giáo không?"
"Có thể chúng ta đã gặp phải người có vấn đề về não. Hắn buông tha chúng ta thì hắn đã thả chúng ta thật sao. Không, có lẽ bây giờ chúng ta đã trở thành đồ chơi trong tay hắn rồi!"
"Ngươi không hiểu tại sao bọn họ dám ra ngoài sao? Trương lão thần tiên hôm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ta đoán là Ma Giáo nhận ra Trương lão thần tiên sẽ không sống được bao nhiêu năm nữa nên bắt đầu đi ra nhảy nhót!"
Hơn nữa Trương lão thần tiên đã bị chủ nhân của thần khí làm bị thương, thân thể đã bị tổn hại phần nào. Cho dù tài nguyên của Đạo giáo có đồi dào, e rằng cũng không thể kéo dài được tuổi thọ của Trương lão thần tiên!"
"Cho dù Đại Tông Sư có sống thọ thì chẳng bao lâu nữa hắn cũng sẽ hơn ba trăm tuổi!"
"Về việc tại sao chúng ta có thể sống sót từ cường giả Ma Giáo, người gia nhập Ma Giáo người nào mà không phải là kẻ mất trí hay có vấn đề về não!"
Địch Thanh hỏi.
Hoàng Đông Kiệt đi chưa xa, cũng không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên muốn xem lúc tỉnh lại hai người sẽ là có cảnh gì nên quay lại.
Địch Thanh nghe vậy, cơ bắp lập tức căng lên, căng thẳng nhìn xung quanh.
"Ta thật thích kiểu người suy diễn như thế này!"
"Khả năng lúc này hắn còn chưa rời đi, đang ẩn nấp trong bóng tối quan sát chúng tai"
"Đừng căng thẳng cơ thể như vậy, cũng đừng nhìn trái nhìn phải tìm kiếm hắn. Nếu hắn thật sự ở đó, cấp độ chênh lệch quá lớn, hắn muốn trốn tránh, chúng ta cũng không thể phát hiện được hắn!"
Loại mùi vị đa mưu túc trí thuộc về Địch Béo, Địch Thế Kiệt này tuy vẫn còn non và xanh nhưng vẫn đang trưởng thành.
Hoàng Đông Kiệt không vội, hắn còn nhiều thời gian.
Ẩn mình trong bóng tối, nghe Địch Thế Kiệt nói, hắn mỉm cười, đó chính là mùi vị kia.
"Nói không chừng ngươi nhìn quanh làm cho hắn cảm thấy khó chịu, hắn lại chạy đến đánh chúng ta thành đầu heo!"
Bởi vậy hắn mới tự trách mình việc vừa rồi là bởi vì hắn tự cho là mình thông minh làm gì, thật vất vả mới vớt lại được cái mạng nhỏ, không nên tìm đường chết mạo hiểm xem kẻ đánh bọn hắn thành đầu heo bỏ đi chưa.
Ngươi đúng là kẻ xúi quẩy, hắn thực sự đang ở đây!
Hoàng Đông Kiệt đang định rời đi. Khi rời đi, hắn cố tình phát ra một nụ cười quái đản để cho bọn người Địch Thế Kiệt nghe thấy!
"Khặc khặc khặc!"
Cơ thể của Địch Thế Kiệt đột nhiên căng lên, những tiếng cười quái dị tứ phía vang lên khiến hắn không thể xác định được vị trí của Hoàng Đông Kiệt.
Tuy Địch Thế Kiệt nói như vậy nhưng ánh mắt không thành thật, lén nhìn những nơi gần hiện trường có thể có người đang ẩn náu.
"Ngươi là ai, mục đích của ngươi là gì?"
Địch Thế Kiệt hét lên xung quanh.
"Tất nhiên ta đến với kinh thành là có mục đích, mục đích cũng khá lớn nhưng ta thích cảm giác kích thích. Ta muốn chơi một trò chơi với các ngươi!"
"Một trò chơi thần thám. Hãy cố gắng tìm ra danh tính của ta và phá hủy kế hoạch của ta. Chuyện này không có giới hạn thời gian!"
"Nhưng tìm ta càng sớm thì người chết càng ít. Ngược lại, tìm ta càng muộn thì người chết càng nhiều!"
“Hãy nhớ đây là trò chơi giữa ta và các ngươi!"
Hoàng Đông Kiệt nói xong, tiếng cười quái đản của hắn càng ngày càng vẳng xa.
"Ngươi là ai? Người dù gì cũng phải có tên. Chơi trò chơi, ít nhất ngươi có thể cho chúng ta biết đối thủ của mình là ail"
Địch Thế Kiệt nghe được tiếng cười quái dị của cường giả Ma Giáo càng lúc càng yếu đi, vội vàng hét lên xung quanh.
"Ám Dạ Chi Chủ!"
Giọng nói văng vẳng vang vọng trong đêm, Địch Thế Kiệt đã đạt được điều mình mong muốn, nhưng cái tên lại khiến hắn cau mày, Ám Dạ Chi Chủ không phải có ý muốn trở thành chúa tể của bóng đêm sao...
Hắn muốn làm vương giả trong bóng tối kinh thành, rõ ràng là muốn gây sự mà.
"Nhị thúc, chúng ta nên báo cáo sự việc ở đây với triều đình. Ma Giáo đã hồi sinh và có những động thái lớn trong kinh thành. Đây không còn là chuyện chúng ta có thể kiểm soát được nữa!" Địch Thanh sắc mặt khó coi nói.
"Không, chuyện này không thể báo cáo, vừa rồi ngươi không có nghe rõ sao, hắn nói đây là trò chơi của hắn cùng chúng tat"
"Nếu chúng ta báo cáo lên triều đình, chuyện đó sẽ tương đương với việc vi phạm quy tắc trò chơi!"
"Đến lúc đó chúng ta có thể bị hắn giết vì vi phạm quy tắc trò chơi. Chúng ta chết cũng không sao, nhưng chúng ta không thể làm hại dân chúng kinh thành!"
"Hắn là một kẻ điên. Nhỡ đâu hắn giết chúng ta còn chưa giải được hận, chạy đi tàn sát dân chúng kinh thành thì sao!"
"Để ổn định hắn, chuyện này chúng ta chỉ có thể tự mình gánh chịu!"
Địch Thanh giấy giụa mấy lần, nhưng Nhị thúc nói đúng, chuyện này không thể báo lại, vì không ai biết một kẻ điên khi tức giận sẽ làm những chuyện điên rồ gì...
"Từ nay ta sẽ đổi tên thành Địch Nhân Kiệt!"
Địch Thế Kiệt đột nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận