Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1398: Máu nhỏ giọt, kiếm chưa lạnh!

Chương 1398: Máu nhỏ giọt, kiếm chưa lạnh!Chương 1398: Máu nhỏ giọt, kiếm chưa lạnh!
"Bằng hữu, nhìn trang phục của ngươi, có lẽ ngươi mới xuất đạo muốn nhanh có danh tiếng nên mới tới đây đúng không?”
"Nếu không, với sát khí đến xương như vậy, ngươi không thể không có danh tiếng gì trong giới sát thủ!"
"Có thể ngươi mới xuất đạo muốn nổi danh gấp, nhưng ngươi lựa chọn Dạ Mạc Bang chúng ta là sai lâm, cũng không hợp quy định!"
"Phải biết rằng Dạ Mạc Bang chúng ta mỗi năm đều tặng một nhóm trẻ em tài năng đến tam đại tổ chức sát thủ và các thế gia khác!"
"Dạ Mạc Bang chúng ta đại diện cho lợi ích của nhiều người đứng sau lưng chúng ta, ngươi tìm đến chúng ta gây phiền toái, chuyện đó tương đương với việc phá hủy lợi ích của người khác!" "Ngươi làm như vậy không tốt, ngược lại làm cho thế giới ngầm không thể dung chứa ngươi!" Tào Dương Đức thấy hai chân của Lôi Sơn Hổ đã phế, là một phế nhân, hơn nữa sát thủ này nhìn không dễ chọc.
Hắn cảm thấy không cần phải đối đầu trực diện với một sát thủ như vậy vì một phế nhân, dù cho bên của bọn họ nhiều người, ưu thế nằm bên bọn họ, nhưng một khi đánh nhau, thành viên bang chúng của hắn có chết hay không không quan trọng, nếu chết hai ba đường chủ, người thiệt chính là bọn họ.
Ở ngoại thành, cho dù là Hậu Thiên sơ kỳ cũng là cao thủ hiếm có.
Lôi Sơn Hổ thấy bang chủ không nhìn hắn, sắc mặt nhất thời xám như tro tàn, hắn biết bang chủ thấy hắn đã là phế nhân nên đã bỏ rơi hắn.
Lời nói của Hoàng Đông Kiệt khiến sắc mặt cao tâng Dạ Mạc Bang trông rất khó coi, hiển nhiên bọn họ đã cho tên sát thủ này một cơ hội rồi, tại sao tên sát thủ này lại không biết thân biết phận gì hết vậy?
"Các ngươi quá đề cao bản thân các ngươi rồi, quả thực có rất nhiêu thế lực cần các ngươi, nhưng trấn Trường An các ngươi không phải là lựa chọn duy nhất cho bọn họ!"
"Vì thế giới ngâm chỉ có một quy tắc duy nhất!"
"Mặc dù loại trừ các ngươi sẽ có tác động nhất định đến thế giới ngầm, nhưng thế giới ngầm có thể dung chứa ta hay không không phải do những thế lực đó quyết định!"
"Hơn nữa, ở một nơi tội ác nảy sinh như ở đây, một Dạ Mạc Bang ngã xuống thì một Dạ Mạc Bang mới sẽ xuất hiện, các ngươi có thể bị thay thết"
"Đó là ai có nắm đấm lớn, thì chính là lão đại!"
"Khặc khặc khặc!"
"Trở thành một sát thủ, ai không muốn trở thành một sát thủ với tỷ lệ hoàn thành trăm phần trăm, chưa kể các ngươi là nhiệm vụ đầu tiên trong lần đầu ta xuất đạo làm sát thủ, vì vậy các ngươi vẫn nên đem cổ và thân đến đây cho ta chém đi!"
Tào Dương Đức giơ tay ra hiệu cho đám người phía sau im lặng, vẻ mặt âm trầm nhìn Hoàng Đông Kiệt nói.
"Không phải là ta nhất quyết phải đối đầu với các ngươi, mà là ta đã tiếp nhận hết những ám hoa của các ngươi, tối nay các ngươi đều là con mồi của ta, ta để các các ngươi đi thì đó là sự sỉ nhục công việc của ta!"
"Nói như vậy, ngươi nhất quyết phải đối đầu với chúng ta?"
"Bang chủ, động tĩnh lớn như vậy hẳn là đã thu hút thế lực thám tử từ lâu, nếu chúng ta không đáp lại, những thế lực đó sẽ nghĩ gì vê chúng ta!"
"Thật là cuồng vọng, ta chưa từng thấy người cuồng vọng như vậy, một người dám lấy ám hoa của tất cả chúng ta, thật sự là không biết sống chết!"
"Bang chủ, không cần nói nhảm với hắn, chúng ta nhiều người như vậy, cho dù hắn là Hậu Thiên đỉnh phong, hắn không chết cũng bị chúng ta lột dal"
Hoàng Đông Kiệt cười nói.
Các đường chủ và trưởng lão không chịu nổi Hoàng Đông Kiệt cuồng vọng tự đại, đều tỏ vẻ không thể nhịn được nữa.
Hoàng Đông Kiệt vừa dứt lời, cả người phát ra một tiếng cười khặc khặc khặc quái dị, lao về phía người Dạ Mạc Bang.
Lôi Sơn Hổ yếu ớt nhìn Hoàng Đông Kiệt, muốn Hoàng Đông Kiệt giết chết hắn.
"Giết, giết ta đi!"
Tào Dương Đức còn chưa tỏ thái độ, Hoàng Đông Kiệt đã đi đầu chặt đứt hai cánh tay của Lôi Sơn Hổ, khiến Lôi Sơn Hổ tâm như tro tàn lại hét lên thảm thiết một trận nữa.
"Dựa theo lượng máu chảy ra của ngươi, ta giết ngươi hay không, ngươi cũng sẽ chết, cho nên trước khi chết, hãy nhìn kỹ xem ta tiêu diệt Dạ Mạc Bang như thế nào!"
"AI"
"Lên, giết hắn cho taI"
Tào Dương Đức thấy tên sát thủ cuông vọng tự đại này dám giết bọn họ, hắn đằng đằng sát khí ra lệnh vây giết.
Trong phút chốc, Hoàng Đông Kiệt như một con hổ hung dữ vồ lấy một đàn dê đang sợ hãi kinh hoàng.
Thân pháp Hoàng Đông Kiệt nhanh đến nỗi làm cho người ta thấy được đều là hư ảnh quỷ dị, Hắn đi đi dừng dừng một hồi đã đi dạo một vòng xung quanh khu vực đám đông.
Huyết kiếm trong tay hắn vừa nhanh vừa dữ tợn, khi thanh kiếm của hắn khẽ xẹt qua không khí, ba mươi, bốn mươi người phía sau hắn không ai còn nguyên vẹn.
Hoặc là bị chém đứt thắt lưng, hoặc là thân thể bị chém làm hai, đầu bay mất, đây là nghệ thuật mỹ học, giết người không lưu lại toàn thi.
Một đường đi tới, máu nóng dính chảy trên mặt đất, thanh kiếm trong tay Hoàng Đông Kiệt vốn dĩ đã đỏ, mà lúc này, thân kiếm càng thêm đỏ như đang nhỏ máu.
Âm thanh nhỏ giọt im lặng của máu, bộ đồ đỏ và mặt nạ quỷ đỏ của Hoàng Đông Kiệt, tất cả đều cho thấy Hoàng Đông Kiệt đáng sợ và hung bạo.
"Đến lượt các ngươi!"
Hoàng Đông Kiệt đã giết hơn một trăm người, không ai còn nguyên vẹn, những mảnh xác chết khiến hiện trường trông giống như luyện ngục.
Bang chúng Dạ Mạc Bang cũng là con người, bọn họ thấy cảnh tượng này trước mặt đã bị dọa cực kỳ sợ hãi không dám xông lên.
Nếu không phải bang chủ bọn họ còn đó, có lẽ bọn họ đã không chịu nổi mà bỏ chạy mất rồi. Không có tiểu lâu la cản trở, Hoàng Đông Kiệt dễ dàng đi tới trước mặt bọn người Tào Dương Đức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận