Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 346. Đối đầu




"Oanh"
"Đối thủ của các ngươi là ta!"
Lý Nhiên Thiên một chiêu Tịch Thiên Phần Hoả trực tiếp đem bầy gián còn chưa thành hình đánh ra một lỗ hổng, để phụ tử Lục Hải Nguyên đi ra ngoài, hắn thì chiến ý như vũ bão nhìn Chương Lang Vương cùng Cẩu Vương.
"Khống Hoả? Thực sự là năng lực phiền phức!"
Chương Lang Vương cùng Cẩu Vương nhìn thấy trên người Lý Nhiên Thiên lơ lửng mấy đốm lửa nhỏ, ánh mắt cũng dần dần ngưng trọng, Kim Bài Trảm Yêu Nhân này rõ ràng uy hiếp được bọn họ.
"Trảm Yêu Nhân, ngươi rất mạnh, nhưng nơi này là địa bàn của chúng ta. Đánh nhau, cũng không làm gì được nhau, sao hiện tại ngươi không rời đi, đối với song phương đều có lợi."
Có lẽ nhìn ra Lý Nhiên Thiên cường đại, Chương Lang Vương cùng Cẩu Vương cũng không muốn đánh nhau, liền muốn để cho Lý Nhiên Thiên rời khỏi bãi phế tích.
"Không được, một khi ta rời khỏi, các ngươi quay đầu lại bao vây phụ tử Lục Hải Nguyên, vậy bọn họ sẽ nguy hiểm."
"Hừ, thật sự cho rằng chúng ta sợ ngươi ư, toàn bộ lên cho ta!"
Nhìn thấy Lý Nhiên Thiên không chịu lui bước, Chương Lang Vương cùng Cẩu Vương cũng tức giận lên.
Ngay tức khắc, đàn chó hoang cùng đám gián xông về phía Lý Nhiên Thiên, chiến trường lập tức hoa lửa thiêu thiên loạn vũ, trong không khí tràn ngập mùi đốt cháy nồng đậm.
"Khả Nhi, chúng ta không phải là lạc đường rồi đấy chứ?"
Bạch Miêu hình thể biến lớn mấy lần, đang cõng Lý Thế Viễn chạy trốn.
Lý Thế Viễn cưỡi ở trên lưng Bạch Miêu, nhìn khắp nơi đều là núi rác chất thành đống, hắn cũng hoài nghi Khả Nhi có phải lạc đường hay không.
"Câm miệng"
Bạch Miêu Khả Nhi không muốn nói chuyện, dù sao cũng lạc đường rồi, ai có tâm trạng dễ chịu chứ.
"Đáng ghét, nhanh như vậy đã đuổi tới rồi!"
Cảm ứng được động tĩnh sau lưng, tốc độ chạy trốn của Bạch Miêu Khả Nhi càng nhanh hơn.
Chỉ có điều nàng chưa quen thuộc với bãi phế tích, làm sao chạy qua được đám chuột thông suốt bốn phương tám hướng được chứ. Không có gì bất ngờ xảy ra, nàng bị Thử Vương Tiết Phàm đuổi kịp đồng thời ngăn chặn lối đi.
"Một con tiểu Miêu Yêu cũng dám cứu người ở trên địa bàn của ta, thực sự là không biết sống chết."
Thử Vương Tiết Phàm nhìn thấy Miêu Yêu mới một trăm năm đạo hạnh, ánh mắt dần dần âm trầm.
"Khả Nhi, hay là ngươi đừng quan tâm đến ta nữa, ngươi tự chạy đi."
Lý Thế Viễn không muốn lại để cho hảo bằng hữu mạo hiểm vì hắn, bảo Miêu Yêu bỏ lại hắn mau trốn.
"Câm miệng, ở chỗ này chờ ta!"
Bạch Miêu Khả Nhi thân thể run lên, đem Lục Thế Viễn từ trên lưng vẫy xuống, dứt khoát đi về hướng Thử Vương.
"Thật thú vị, Miêu Yêu nhỏ bé lại có dũng khí muốn động thủ với ta. Các ngươi đều tránh ra, để nàng tới, ta ngược lại muốn xem thử nàng lấy dũng khí ở đâu ra dám động thủ với ta."
Nhìn thấy ánh mắt của Miêu Yêu, Thử Vương Tiết Phàm cũng biết Miêu Yêu muốn động thủ với hắn, điều này khiến cho hắn không khỏi cười lạnh. Miêu Yêu lại có thể muốn tìm cái chết, vậy hắn sẽ thanh toàn cho con Miêu Yêu này, thế là hắn bảo những con chuột bảo hộ trước người hắn tránh ra.
"Chít"
Bạch Miêu Khả Nhi nhìn thấy không còn con chuột khác ngăn cản, lộ ra móng vuốt mèo sắc bén, quả quyết tấn công về phía Thử Vương.
"Không biết sống chết!"
Bạch Miêu chợt hiện trước người, khoé miệng của Thử Vương Tiết Phàm khẽ nhếch lên, cũng không dùng yêu thuật khác, móng chuột mạnh mẽ cào về phía tim của Bạch Miêu.
"Cái gì?"
Áp chế thực lực khiến cho đòn công kích của Thử Vương trực tiếp xuyên thủng thân thể của Bạch Miêu, nhưng trên mặt Thử Vương không phấn khích nổi, bởi vì hắn không có cảm giác đánh trúng thực thể.
"Hừ, chút tài mọn!"
Thử Vương Tiết Phàm không có hoảng sợ, bởi vì hắn đã cảm ứng được chỗ của Miêu Yêu, phía trước là giả thể, chỗ phía sau nửa thước mới là thật thể.
Thật thể vừa tới gần, dấu móng tay sắc bén của Thử Vương liền trực tiếp nghênh đón, dường như muốn đem Miêu Yêu xé thành mảnh nhỏ.
Ai ngờ rằng Miêu Yêu thân thể lớn bằng một con chó bình thường trực tiếp biến trở về kích thước của con mèo bình thường, nhanh chóng tránh được phong trảo của Thử Vương, còn dựa vào tốc độ nhanh nhạy, gót chân giẫm ở trên móng vuốt của Thử Vương mượn lực đột kích về phía mặt của Thử Vương.
"A"
Sự xem thường của Thử Vương Tiết Phàm khiến cho hắn trả giá một con mắt, hắn đau đớn, đồng thời, cái đuôi của hắn cũng trực tiếp quất trúng Bạch Miêu Khả Nhi.
"Phốc"
Bạch Miêu Khả Nhi bay rớt ra ngoài gần Lục Thế Viễn, Bạch Miêu đứng lên trực tiếp nôn một ngụm máu.
"Khả Nhi..."
Lục Thế Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng Bạch Miêu Khả Nhi không có thời gian để ý tới hắn, yêu lực còn sót lại trong cơ thể liền vận chuyển, thân hình lại lần nữa biến lớn, trực tiếp ngậm Lục Thế Viễn bỏ chạy.
"Đuổi theo, ta phải giết nàng"
Thử Vương che con mắt trái chảy máu, phát ra tiếng gầm gừ vô cùng phẫn nộ.
"Không được, cứ hao tổn cùng hắn như vậy, sẽ chỉ làm chúng ta hao binh tổn tướng."
Cẩu Vương Cửu Đồ nhìn thấy đàn chó hoang của mình bị Lý Nhiên Thiên tiêu hao quá lớn, liền chuẩn bị không cùng chết với Lý Nhiên Thiên nữa.
"Được, vứt bỏ một bộ phận thủ hạ ngăn chặn hắn, chúng ta đi."
Chương Lang Vương Cùng Cực cũng biết hạ gục Lý Nhiên Thiên phải trả cái giá quá lớn, nếu như không phải kiêng kỵ Lý Nhiên Thiên còn có con bài chưa lật gì, cùng kiêng kỵ Trảm Yêu ty sau lưng Lý Nhiên Thiên, bọn họ thật sự muốn giữ Lý Nhiên Thiên ở lại chỗ này.
Nhìn thấy một mảng lớn đàn gián bị đốt trụi, Chương Lang Vương cũng đau lòng không ngớt, nghe thấy kiến nghị của Cẩu Vương Cửu Đồ, Chương Lang Vương không cần suy nghĩ cũng đồng ý.
Hết chương 346.

Bạn cần đăng nhập để bình luận