Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 439. Khách không mời!




Lục Thế Viễn đã sớm quen với năng lực tuỳ cơ ứng biến của Lâm Thiên Dương, hắn thu hồi ánh mắt chuẩn bị hồi âm cho Khả Nhi.
Phong thư viết xong, chỉ thấy Lục Thế Viễn cầm lấy chuông ở góc lắc lắc, một con chuột yêu chạy ra từ trong một cái động chuột bên cạnh hồ quan sát .
“Bì Bì Express, sứ mệnh giao nhận, xin hỏi Lục thiếu gia ngươi muốn gửi cho ai.”
Con chuột yêu này là thân tín của chuột vương Kinh Nhạc, tự nhiên biết Lục gia đặc biệt, nên nó rất cung kính.
“Địa chỉ có trên đó, nhờ ngươi.”
Lục Thế Viễn giao phong thư cùng một ít ngân lượng cho chuột yêu, thử yêu nhận lấy lễ vật xong chui vào trong động chuột biến mất không thấy đâu.
“Lục huynh, có phải ngươi có chuyện gì gạt chúng ta không?”
Hai người Lâm Thiên Dương thấy cảnh này thì ngạc nhiên nhìn Lục Thế Viễn.
“Ta gạt các ngươi cái gì?”
Lục Thế Viễn khó hiểu hỏi.
“Người khác muốn gửi đồ đều sẽ đi cứ điểm gửi hàng chuyên dụng, mà ngươi ở nhà là được, tương đương trong nhà ngươi chính là cứ điểm.”
“Nhà ngươi có quan hệ gì với chuột vương Kinh Nhạc, vì sao hắn cho nhà ngươi làm một cứ điểm. Có phải người nhà ngươi quen biết ngự thường thái ti hay không, cũng đã gặp qua gương mặt thật của ngự thường thái ti rồi?”
Mắt hai người Lâm Thiên Dương tỏa sáng nhìn Lục Thế Viễn.
Mặc dù bắt đầu từ mười mấy năm trước, xác suất yêu vương đặc thù thành tây xuất hiện rất ít, nhưng đại danh yêu vương đặc thù không ai không biết, không ai không hiểu.
Yêu vương đặc thù thần bí, chuột vương Kinh Nhạc là thân tín của yêu vương đặc thù, chuột vương Kinh Nhạc lại chiếu cố Lục gia như vậy, khó tránh khỏi không khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.
“Các ngươi còn không hiểu rõ gia đình ta sao, chỉ là nhiều hơn người khác một phần may mắn mà thôi.”
“Các ngươi có thể không biết, trước đây phụ thân ta thường xuyên bị chuột vương Kinh Nhạc trêu chọc, sở dĩ cha ta trở thành kim bài trảm yêu sứ có một phần động lực là vì chuột vương Kinh Nhạc.”
“Chỉ không bị trêu chọc lâu, lão oan gia cũng sẽ biến thành hảo bằng hữu.”
“Phụ thân ta ngoài miệng không nói gì nhưng mấy lần nguy hiểm hắn đều được chuột vương Kinh Nhạc cứu giúp, bao nhiêu oán khí cũng sẽ biến thành cảm kích.”
“Tuy rằng phụ thân ta và chuột vương Kinh Nhạc vừa gặp mặt đã cãi nhau nhưng bọn họ đã hoà giải rồi.”
“Như thế xem ra, nhà ta quả thật có chút quan hệ với chuột vương Kinh Nhạc, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.”
“Đối với ngự thường thái ti, chuột vương Kinh Nhạc một câu cũng không nói, chúng ta làm sao có thể gặp được hình dáng của ngự thường thái ti.”
Lục Thế Viễn thờ ơ nói.
“Tôn tử à, mỗi ngày ngươi gặp ta còn nói chưa thấy hình dáng của ta, ngươi không biết trong hồ nước nông có chân long hay sao?”
Con rùa già nằm trên tảng đá lớn lặng lẽ thầm nghĩ.
Hai người Lâm Thiên Dương nghe xong cảm xúc tuột xuống, rõ ràng hơi thất vọng.
Kế tiếp, ba người Lục Thế Viễn tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất.
Đảo mắt hai ba ngày trôi qua, Lục Thế Viễn đúng hẹn mời hai người Lâm Thiên Dương đến Phong Duyệt lâu nghe thuyết thư.
“Thật náo nhiệt, trong khoảng thời gian này người đến Phong Duyệt lâu nghe kể chuyện còn nhiều hơn so với khách nhân đi Xuân Mãn lâu tìm vui, xem ra thuyết thư tiên sinh này không phải hư danh.”
Chung Bình Phàm thấy không ít quan to quý nhân lần lượt tiến vào Phong Duyệt Lâu, không thể không bội phục bản lĩnh của thuyết thư tiên sinh này.
“Ôi, không phải tiểu quận chúa nhà cửu vương gia sao, chờ một chút, hình như ta thấy công chúa nào đó mới tiến vào Phong Duyệt lâu.”
Lâm Thiên Dương thấy không ít người thân phận cao quý tiến vào Phong Duyệt lâu, nội tâm khó tránh khỏi kinh ngạc.
“Kinh ngạc gì chứ, chờ ngày nào đó thấy Hoàng đế đích thân đến, ngươi kinh ngạc cũng không muộn, đi, chúng ta nên đi vào.”
Lục Thế Viễn nói xong dẫn hai người Lâm Thiên Dương đi vào.
Rất nhanh bọn hắn đi vào trong một thính thư các lớn như đại sảnh, Lục Thế Viễn tự nhiên sẽ không ngồi ở trong đại sảnh nghe kể chuyện như những người khác, hắn dẫn Lâm Thiên Dương đi vào phòng khách quý.
“Cửu công chúa, ba người Lục Thế Viễn cùng đại hoàng tử cũng tới.”
Một gian phòng khách quý bí ẩn khác, một hắc y nhân đang bẩm báo với cửu công chúa. “Ừm, đi xuống đi!”
Vận mệnh chi nữ rất cô độc, thế gian chuyện có thể khiến cho nàng hứng thú đã không còn nhiều.
Trong lòng nàng, nghe thuyết thư hấp dẫn hơn bọn người Lục Thế Viễn.
“Người kể chuyện có thể làm được tới mức như vậy cũng coi như là thời khắc phong quang trong sự nghiệp của hắn!
Chung Bình Phàm thông qua cửa sổ nhìn đại sảnh không nhịn được thổi phồng bản lĩnh của người thuyết thư.
“Tiên sinh thuyết thư họ Hoàng ra rồi kìa.”
Lục Thế Viễn vừa dứt lời, ánh mắt của hai người Lâm Thiên Dương và tất cả khán giả trong đại sảnh đều hướng lên đài cao.
Hoàng Đông Kiệt đi ra, không có âm thanh, không có điểm sáng làm nổi bật sự đặc biệt của Hoàng Đông Kiệt, ngoại trừ diện mạo đẹp mắt ra, khí thế, ăn mặc của Hoàng Đông Kiệt có vẻ cực kỳ bình thường.
“Chư vị, mở đầu vẫn là câu nói, chuyện xưa thuộc về truyện, xin đừng coi là thật.”
“Nhìn ánh mắt chờ mong của mọi người, vậy ta cũng không nói nhiều lời nhảm nhí, tiến vào vấn đề chính, chúng ta tiếp tục kể chuyện Tây Du Ký, lần trước chúng ta nói về Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh.”
Hoàng Đông Kiệt cũng không để người khác chờ đợi nữa, vào sân tiến vào vấn đề chính. “Tây Du Ký là cái gì, ta đọc không biết bao nhiêu tiểu sử cổ văn, sao lại không biết có một yêu vương tên là Tôn Ngộ Không?”
Chung Bình Phàm vừa nghe mở đầu thì trong đầu nổi lên dấu chấm hỏi.
“Đã nói là chuyện xưa rồi, đó chính là bịa đặt, ngươi nghe cho vui thôi.”
Lục Thế Viễn cũng không nói thêm gì, để Chung Bình Phàm im lặng lắng nghe là được. Thời gian trôi qua nhanh chóng, một giờ trôi qua.
“Dự đoán hậu văn, xin nghe hồi sau phân giải.”
Hoàng Đông Kiệt mặc kệ phản ứng của khán giả, đến giờ thì tan tầm.
Chờ khán giả phản ứng lại mới biết một giờ trôi qua nhanh như vậy.
Bọn hắn rất muốn nghe toàn bộ câu chuyện Tây Du Ký một lần, nhưng bọn họ biết quy tắc của thuyết thư tiên sinh này, bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể lần lượt rời khỏi hiện trường. “Thân thể kim cương bất hoại, bảy mươi hai phép biến hoá, một cân đấu vân mười vạn tám ngàn dặm, đây chính là yêu vương trong thần thoại, thật biến thái nha.”
Lâm Thiên Dương kinh hãi liên tục nói.
Hết chương 439.

Bạn cần đăng nhập để bình luận