Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 973. Ta đưa ngươi đi lướt sóng!




Cái quỷ gì vậy!
Một ông lão tám mươi tuổi sao có thể mạnh như vậy?
Quên đi, mặc kệ đi.
Có lẽ Coway cảm thấy lão gia tử tiến bộ quá nhanh quá đáng sợ, hắn không thể không có tiếng lòng mặc kệ Hoàng Đông Kiệt.
Cứ như vậy đã hơn một tháng trôi qua.
Lão gia tử mạnh đến mức nào, Coway không rõ ràng lắm nhưng hắn cũng không tò mò.
“Lão gia tử, chúng ta không còn tiền nữa!”
Hoàng Đông Kiệt nghe vậy mới nhận ra gần đây mình đã mua quá nhiều dược liệu để luyện đan dãn đến hết tiền.
“Đi, chúng ta đi nhận nhiệm vụ!”
Ở nhà hơn một tháng, Hoàng Đông Kiệt sẵn sàng ra ngoài kiếm tiền tránh khỏi công hội Mạo Hiểm Giả.
“Có nhiệm vụ nào phù hợp với ta không, trình độ cao hơn cũng không sao, ta có Coway, hắn có thể đảm đương được!”
Hoàng Đông Kiệt hỏi Lina.
Coway nghe vậy thì im lặng không nói gì, hiện tại hắn chỉ còn lại chút tác dụng này.
“Có một con nhện quỷ xuất hiện gần làng Bạch Nguyên. Đã có ba chi đoàn mạo hiểm Bạch Ngân một đi không trở về. Nếu là một đoàn mạo hiểm Bạch Ngân bình thường, ta không đề nghị hắn đi!”
“Nhưng có hắn ở đây, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu của ngươi thảo phạt con nhện quỷ đó sẽ không có vấn đề gì!”
Lina cũng biết đôi điều về Coway, bèn đề xuất nhiệm vụ này cho Hoàng Đông Kiệt.
“Còn nữa không? Mọi nhiệm vụ tiện đường cứ giao cho ta!”
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
Lina nghe vậy, nàng lại xuất ra hai nhiệm vụ, một là bảo vệ thôn dân thôn Tiểu Miêu tiến vào rìa rừng quỷ để hái khoai mỡ, hai là dọn sạch Goblin còn sót lại trong động Bạch Minh.
Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một lúc rồi nhận nhiệm vụ đánh bại nhện quỷ và dọn sạch Goblin còn sót lại trong động Bạch Minh, còn nhiệm vụ bảo vệ thôn dân thôn Tiểu Miêu tiến vào rìa rừng quỷ để hái khoai mỡ thì hắn không nhận.
Ai bảo trong rừng quỷ có người quen của hắn.
Nói nàng là người cũng không đúng, nữ tinh linh cũng không phải là người.
Quen biết nhưng không muốn gặp, đồng thời cũng có yếu tố tránh mặt nàng, mối quan hệ này rõ ràng...
“Đoàn trưởng, thôn Bạch Nguyên cũng không gần. Chúng ta có nên thuê xe ngựa không?”
Khi đi ra ngoài, Coway thường gọi Hoàng Đông Kiệt là đoàn trưởng, chỉ khi đoàn mạo hiểm đóng quân hoặc không có người ngoài thì Coway mới gọi Hoàng Đông Kiệt là lão gia tử.
Hắn biết thôn Bạch Nguyên không gần, đi bộ cũng phải mất hai ngày, với thực lực của mình, bọn họ tự nhiên không lo lắng tình hình trên đường, cho dù gặp phải thổ phỉ hay tai nạn bất ngờ, bọn họ cũng có sức lực xử lý được.
Chính là có thể thoải mái một chút thì ai lại thích gió táp mưa sa.
“Không cần, ra khỏi trấn Kerry rồi nói!”
Coway thấy đoàn trưởng hình như có ý kiến gì đó nên nghe theo lời của đoàn trưởng, chỉ là trên đường lại thấy đoàn trưởng mua một tấm thảm có kích thước hai ba mét.
Sau khi rời trấn Kerry đến vùng ngoại ô vắng vẻ, hắn nhìn thấy người đoàn trưởng đang loay hoay với chiếc chăn.
“Thành công!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn tấm thảm chuyển động, không, bây giờ gọi là ma thảm mới đúng, lúc này tấm ma thảm giống như một sinh vật sống, lơ lửng trong không trung, thỉnh thoảng trôi qua trái qua phải.
Khóe miệng Coway không khỏi giật giật, đoàn trưởng là loại quái vật gì? Chỉ cần loay hoay một chút là có thể chế tạo ra đạo cụ ma pháp, nguyên vật liệu còn là một tấm thảm trải sàn vỉa hè hết sức bình thường.
“Đừng ngạc nhiên. Đây không phải đạo cụ ma pháp thực sự. Chính là ma lực của ta mạnh mẽ, lợi dụng ma pháp bay lên, ma pháp gió các kiểu mới khiến cho tấm thảm này có được công năng của đạo cụ ma pháp!”
“Chiếc thảm này là hàng vỉa hè. Khi nào cũ nát thì chúng ta sẽ thay. Ma lực của ta rất lớn, có thể chế tạo một số đạo cụ ma pháp gì đó để sử dụng cũng là tiện cho chúng ta!”
“Lên lên, ta đưa ngươi đi lướt sóng!”
Coway không biết lướt sóng là gì, chờ hắn nhảy lên xong, hắn đã hối hận.
Hắn nhìn thấy chiếc thảm lay động rồi bay lên trời như một con rắn, thỉnh thoảng lại bay theo hình parabol.
Dù thực lực Coway có cường đại cũng không thể chịu nổi lướt sóng như vậy, lúc này hắn không còn đứng nữa mà nằm trên thảm, một tay giữ chặt mép thảm.
Về phần thanh kiếm lớn và hành lý của hắn, tất cả đều bay ra ngoài.
Cũng may Hoàng Đông Kiệt không có chỉ lo lướt sóng mà còn luôn chú ý đến tình huống phía sau, ma pháp hệ nước được kích hoạt, mấy con rắn nước và xúc tu quái vật trói kiếm và hành lý khác bay ra khỏi thảm lại.
“Lão gia tử, đừng như vậy, ta sắp ói rồi!”
Coway nhìn lão gia tử người già nhưng tâm không già, người đang êm đẹp như vậy sao có thể trở thành như thế này, sao có thể sinh ra tính ham chơi như vậy.
“Ngươi nói gì? Gió mạnh quá ta không nghe thấy!”
Hoàng Đông Kiệt vừa nói vừa điều khiển tấm thảm chuyển sang tư thế rắn bò.
Thấy Coway không chịu nổi nữa, Hoàng Đông Kiệt điều khiển thảm khôi phục chuyến bay bình thường.
“Ngươi không thể như vậy được, về sau nếu như gặp phải kẻ địch không thể đánh bại, có chạy chúng ta cũng phải làm tới vị trí đệ nhất!”
“Nếu kẻ địch có quyền trên không thì tư thế rắn bò là cần thiết, vì vậy ngươi phải thích nghi với các phương pháp bay khác nhau của thảm!”
Hoàng Đông Kiệt ra vẻ suy nghĩ vì Coway.
Coway nhất thời không muốn nói chuyện nữa, ở nơi nhỏ bé này, còn ai có thể đánh bại lão gia tử ngươi chứ.
“Tới rồi!”
Nhìn thấy thôn Bạch Nguyên phía dưới, Hoàng Đông Kiệt trực tiếp điều khiển tấm thảm bay xuống.
Hết chương 973.

Bạn cần đăng nhập để bình luận