Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1052. Vua suy diễn đã đăng nhập!




Vương quốc Murphil, vương đô.
Vị vua già Murphil đang chứng kiến hai hoàng tử giỏi nhất của mình đối đầu nhau.
“Đây là cơ hội của chúng ta, một công chúa lên ngôi, hẳn là trong số quý tộc bọn họ có rất nhiều người bất mãn, lợi dụng sự bất ổn chính quyền vương quốc Ilu, chúng ta nên phái quân đến đoạt lại lãnh thổ đã mất!”
Nhị hoàng tử Hull Achilles chủ chiến.
“Nếu một công chúa có thể lên ngôi thì nàng khẳng định có chỗ hơn người!”

“Bây giờ dường như chính quyền bọn họ chưa ổn định, ai biết bọn họ có giống như lần trước, cùng vương quốc Agar đánh nhau cố ý diễn cho chúng ta xem hay không!”
“Hơn nữa chỉ có một phần của cung đình chết đi, quân đội của bọn họ không tổn thất gì cả!” “Chúng ta xuất binh có thể chiếm được ưu thế gì?”
Đại hoàng tử Hull Lioux nhìn nhị hoàng tử thờ ơ nói.
“Phụ vương, chúng ta bị đánh bại bởi vì tên Rebouakt đó quá ngu ngốc, rơi vào một cuộc phục kích vàgây tổn thất nặng nề cho người của chúng ta trong khe núi!”
“Tuy rằng chúng ta bị đánh bại một lần nhưng sức mạnh tổng thể của chúng ta vẫn mạnh hơn vương quốc Ilu và vương quốc Agar!”
“Chỉ cần cho ta binh lực, ta cam đoan không chỉ có thể giành lại lãnh thổ đã mất, mà còn cắn một miếng thịt từ vương quốc Ilu và vương quốc Agar!”
Nhị hoàng tử Hull Achilles lười cãi nhau với đại hoàng tử, cơ hội tốt như vậy hắn cũng muốn thể hiện mình.
“Phụ vương, chúng ta vừa chịu thất bại, cảm xúc quốc dân chán nản, chúng ta chưa hoàn thành nhiều công tác sau chiến tranh, chúng ta vội vàng bắt đầu một chiến dịch mới không có lợi cho sự phát triển của chúng ta!”
“Và vương quốc Ilu và vương quốc Agar đã giành chiến thắng lần này, bọn họ đã nếm được vị ngọt, trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ đoàn kết lại với nhau!”
“Nếu chúng ta xuất binh, gần như không thể đánh bại từng bên một, chỉ làm cho bọn họ đoàn kết hơn!”
Đại hoàng tử Hull Achilles khuyên.
Nhị hoàng tử vừa nghe, hắn vô cùng bất mãn nhìn người cạnh tranh mạnh mẽ này, bất kể hắn làm gì, tên khốn kiếp này luôn có lý do để ngăn cản hắn.
Vị vua Murphil thờ ơ nhìn hai anh em, hắn cũng không có bất mãn gì, tranh giành vương vị vốn là tàn khốc như thế, khi còn là thái tử hắn cũng như vậy.
“Đại ca ngươi nói đúng, bọn họ đã nếm được vị ngọt, trong thời gian ngắn xuất binh sẽ chỉ khiến bọn họ đoàn kết hơn!”
“Xuất binh tạm không bàn tới nữa, sau khoảng thời gian này, chúng ta đang tìm cơ hội để xử lý bọn họ!”

“Dư nghiệt của vương quốc Tiểu Minh đã xuất hiện, bọn họ đã chuyển ngân khố đi trước khi vương quốc bị phá hủy. Mặc dù vương quốc Tiểu Minh nhỏ nhưng sự tích lũy của cải của bọn họ thật đáng kinh ngạc!”
“Chúng ta cần tài phú này, chuyện này giao cho hai anh em các ngươi đi làm!”
Đại hoàng tử và nhị hoàng tử đều nghe được đều hiểu, nói để bọn họ cùng nhau làm nhưng thực sự là khảo nghiệm khả năng của bọn họ.
“Vâng, phụ vương!” x2.
Bọn người Hoàng Đông Kiệt quay trở lại trấn Kerry, người dân trấn Kerry đều phấn khởi, nơi nhỏ bé như trấn Kerry, một đoàn mạo hiểm Bạch Kim xuất hiện đã là một kỳ tích.
Ai ngờ đoàn mạo hiểm Phá Hiểu ra ngoài hơn một tháng, trở lại còn là đoàn mạo hiểm Vinh Diệu?
Một trấn Kerry nho nhỏ lại xuất hiện một chi đoàn mạo hiểm Vinh Diệu, đây là chuyện kích động lòng người cỡ nào.
Hoàng Đông Kiệt không chịu được sự nhiệt tình của người dân trấn Kerry nên đóng cửa từ chối tiếp khách.
Bắt đầu dưỡng lão!
Vì Luân Nạp là thi vu, khuôn mặt nhợt nhạt không giống người sống nên Hoàng Đông Kiệt không còn cách nào khác là phải nghiên cứu một ma pháp cải trang dạy cho Luân Nạp.
Một khi Luân Nạp học được thì có thể xuất hiện trước mặt người ngoài.
Trong viện của trạm có hai chiếc ghế dài một lớn một nhỏ, chiếc ghế nhỏ Nim xin Hoàng Đông Kiệt làm cho mình. Có lẽ gần mực thì đen, Nim cũng trở nên lười biếng.
Cứ như thế, có hai kẻ lười một lớn một nhỏ ngày nào cũng nằm trên đó, già nhắm mắt, nhỏ cũng mơ màng.
Đủ nho rồi!
“Nim, có muốn học tập ma pháp không, ta dạy ngươi học ma pháp?”
Seele thấy Hoàng Đông Kiệt đã chiều hư Nim, không muốn Nim lãng phí thời gian như vậy nên muốn Nim học ma pháp.
“Không, Nim còn nhỏ, chờ lớn lên một chút hãy nói!”
Nim không cần suy nghĩ lập tức từ chối, cô bé ghét nhất là học tập.
Seele thấy Nim từ chối nên chỉ có thể trút hết bất mãn lên Hoàng Đông Kiệt, từ nay số nho mỗi ngày sẽ giảm đi một nửa.

Hoàng Đông Kiệt cảm thấy thật oan ức, Nim lớn tuổi hơn tất cả những người có mặt ở đây cộng lại, để nàng sống cuộc sống của một người già chẳng phải là đúng sao?
Tại sao lại muốn giảm nho của ta?
Tuy bị oan nhưng Hoàng Đông Kiệt không quan tâm, Seele mỗi ngày rửa nho cho Nim nhiều hơn hắn, hắn có thể thừa lúc Nim không chú ý ăn vụng một chút.
Nợ gì thì phải trả, trước đây Nim đã lấy trộm của hắn nhiều nho như vậy, đến lúc phải trả rồi, mỗi lần Nim thấy mình ít nho, nàng đều nhe răng trợn mắt với Hoàng Đông Kiệt, thật sự rất hung dữ.
Luân Nạp cảm thấy mình đã lớn tuổi nên xin đoàn trưởng một chiếc ghế dài, không ngờ đoàn trưởng đã chuẩn bị sẵn cho hắn, vừa hỏi thì đoàn trưởng đã lấy nó ra từ nhẫn không gian. Luân Nạp nằm xuống thì có ba người lười biếng trong sân.
Bối Nhĩ ra ngoài bán rau quay lại thì nhìn thấy hai già một trẻ như thế, để gia nhập nhóm, hắn nhìn lão gia tử.
Ai ngờ lão gia tử trong giây lát đã hiểu, không chỉ lấy ra ghế dài của Bối Nhĩ mà còn cả ghế dài của Seele và Coway.
Một lúc sau, cả sáu người đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đều nằm trên ghế dài.
Trong khoảng thời gian đoàn mạo hiểm Phá Hiểu lười biếng, người của Rebouakt đến tìm, nhìn thấy người già, yếu, bệnh tật và tàn tật lười biếng trong sân, hắn hoài nghi liệu mình có đến nhầm chỗ hay không.
Sau khi kiểm tra kỹ chắc chắn rằng mình không nhầm chỗ, hắn gõ cửa bước vào giải thích mục đích của mình, kết quả đã bị Coway đá ra ngoài.
Hắn vừa định nói những lời gay gắt nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Coway, hắn sợ hãi dứt khoát bỏ chạy.
Hết chương 1052.

Bạn cần đăng nhập để bình luận