Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1568: Chôn rồi vẫn có thể chạy ra ngoài!

Chương 1568: Chôn rồi vẫn có thể chạy ra ngoài!Chương 1568: Chôn rồi vẫn có thể chạy ra ngoài!
Đóng quan tài xong, Hoàng An Trạch bế sư phụ cứng ngắc vào trong quan tài, nắp quan tài không vội đậy lại.
"Sư phụ, việc gấp làm qua loa, hai lần đều ở miếu nát gặp người, chứng tỏ miếu nát này có duyên với sư phụ, đồ nhi trước tiên đào một cái hố gần miếu nát!"
"Đợi tương lai đồ nhi phát triển rồi sẽ quay lại tìm một nơi có phong thủy tốt hơn để chôn cất người!"
Hoàng An Trạch biết cái chết của Lâm Phi Vân và Bạch Viễn Văn chắc chắn khiến Kiếm Môn nổi giận, những người truy đuổi hắn chắc chắn đang trên đường, hắn không có thời gian để tổ chức tang lễ linh đình cho sư phụ, chỉ có thể làm mọi thứ đơn giản.
Vừa nói vừa đào hố, không biết thính phong đao của hắn làm bằng chất liệu gì, tốc độ đào hố cũng thuộc hạng nhất, chẳng sợ đụng tới tảng đá ngầm lớn gì cũng có thể đào ra ngoài.
Nếu thế nhân nhìn thấy Hoàng An Trạch không biết trân trọng thần binh như vậy chắc chắn sẽ phun chết hắn, đáng tiếc không có nhiều người biết hắn có thần binh như vậy.
Sau khi đào xong cái hố lớn đủ để chứa quan tài, Hoàng An Trạch khiêng quan tài vào trong hố lớn, may mà người luyện võ có sức mạnh đủ lớn, nếu không thì một chiếc quan tài bằng gỗ nguyên chất như vậy, một người thực sự không thể khiêng nổi.
"Sư phụ, kiếp sau đừng phóng túng như vậy nữa, nếu để những Tông Sư chí cường khác biết sư phụ là tự treo cổ chết, bọn họ sẽ cười chết!"
Hoàng An Trạch gõ vào quan tài, nghe thấy tiếng gõ, hắn gật đầu hài lòng, chất lượng của chiếc quan tài bằng gỗ nguyên chất này thực sự không tệ, sư phụ của hắn chắc chắn sẽ ở rất thoải mái. Hắn không dừng lại, trực tiếp đào đất chôn quan tài, không lâu sau, một ngôi mộ đã hình thành. Hoàng An Trạch nhìn tảng đá lớn đào được từ trong đất ở bên cạnh, dùng thính phong đao cắt lên, tận dụng phế liệu cắt ra một tấm bia, đơn giản khắc lên"Đế Thích Thiên chi mộ'.
Cho đến khi đóng xong mười tám chiếc đinh quan tài hắn mới dừng lại.
"Mười tám chiếc đỉnh quan tài, đúng là đại hiếu tử!"
Bây giờ hắn đóng mười tám chiếc đinh quan tài, không quá đáng chứ!
Lễ thượng vãng lai, thời điểm bái sư, hắn lạy mười tám lần sư phụ mới yêu cầu dừng lại.
Con vẹt ở trong bóng tối nhìn cảnh này trong lòng cảm thấy cặp phụ tử này tương lai chắc chắn không tránh khỏi tương ái tương sát.
Hoàng An Trạch nhìn khuôn mặt người chết của sư phụ nói xong, trực tiếp đậy nắp quan tài lại. Hắn như rất sợ sư phụ của hắn nhảy ra khỏi quan tài, không ngừng dùng đinh quan tài bằng gỗ đóng lên.
Hoàng An Trạch không khỏi cảm thán nói.
"Sư phụ, người nói nơi nhỏ bé như vậy chôn cất một Tông Sư chí cường, hỏi ai, ai dám tin!" "Nếu sư phụ không phải do ta đích thân chôn, ta cũng không tin nơi quỷ quái này lại chôn một Tông Sư chí cường!"
"Đáng tiếc, thế gian lại mất đi một Tông Sư chí cường!"
Bia mộ dựng lên, rốt cuộc cũng kết thúc một hồi.
Chỉ là hắn né tránh, tấm bia mộ hắn vừa dựng lên đã bị luông kiếm khí này chém nát, ngay cả ngôi mộ cũng bị cày ra một vùng lớn.
Đột nhiên, Hoàng An Trạch dựng tóc gáy, hắn cảm thấy một cảm giác nguy cơ phát ra từ tận đáy lòng, phản ứng của hắn cũng không chậm, lập tức né sang một bên.
Hắn né tránh đúng lúc, một luồng kiếm khí hư không chém tới, nếu hắn không né tránh, cho dù hắn có kim tỉ nhuyễn giáp thì luồng kiếm khí này cũng đủ khiến hắn bị thương nặng. Nguy rồi!
Lúc Hoàng An Trạch nhìn rõ người đến, hắn biết mình xong đời rồi.
"Ta đến đây là hết rồi sao!"
"Tạp chủng, dám giết hai ái đồ của ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Hoàng An Trạch không thể ngờ được người đuổi theo mình lại là Lục Tư Trạch, vừa xuất hiện đã là cường giả Tiên Thiên, hắn còn chưa phải Hậu Thiên, hắn lấy gì để chống lại.
"Sao có thể, dấu vết giữa chừng dù ta không dọn sạch hắn cũng không thể truy đuổi nhanh như vậy!"
Lục Tư Trạch sát khí bừng bừng lao về phía Hoàng An Trạch, tốc độ nhanh đến mức Hoàng An Trạch không kịp phản ứng, gió chưa tan, Lục Tư Trạch đã xuất hiện trước mặt Hoàng An Trạch. Chỉ thấy tay Lục Tư Trạch vươn ra nắm lấy cánh tay Hoàng An Trạch, như muốn bẻ gãy hai cánh tay của Hoàng An Trạch thành hình xoắn ốc.
Bởi vì người đến là sư phụ của Lâm Phi Vân và Bạch Viễn Văn, ngũ trưởng lão Kiếm Môn Lục Tư Trác, một cường giả Tiên Thiên.
Chênh lệch quá lớn, dù ý thức của Hoàng An Trạch đuổi kịp tốc độ của Lục Tư Trạch, nhưng phản ứng cơ thể của hắn hoàn toàn không theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn công phu trảo thủ của Lục Tư Trạch vươn về phía hắn.
"Âm!"
Đúng lúc Lục Tư Trạch chuẩn bị khóa chặt hai cánh tay của Hoàng An Trạch, thì ngôi mộ được đã bị phá tung, trong bùn đất còn lẫn cả những mảnh vỡ của quan tài.
Ngôi mộ vừa bị biến thành bình địa khi nãy nổ tung, không chỉ Hoàng An Trạch ngây người, ngay cả Lục Tư Trạch sắp đắc thủ cũng giật mình, trong cảm nhận của hắn, hiện trường chỉ có một mình Hoàng An Trạch, đột nhiên lại có một người từ trong mộ nhảy ra, một người mà hắn không hề cảm nhận được thường là nguy hiểm nhất.
Cảm nhận được một luồng khí tức nào đó khóa chặt mình, Lục Tư Trạch lập tức thu tay lại và lùi ra ngoài.
Con bà nó, xác chết vùng dậy!
Hoàng An Trạch nhìn thấy sư phụ đứng dậy từ trong mộ, hắn không dám tin mà dụi dụi mắt.
Rõ ràng đã kiểm tra sư phụ đã chết hẳn, đột nhiên lại từ trong mộ nhảy ra, đây không phải là sống lại thì là gì.
"Ngươi có bệnh không, ta ở trong mộ ở rất thoải mái, ngươi lại biến mộ của ta thành bình địa!" Hoàng Đông Kiệt vẻ mặt khó chịu nhìn Lục Tư Trạch.
"Sư phụ, người không chết sao!"
Hoàng An Trạch thấy sư phụ tức giận đùng đùng, hoàn toàn không giống như đang sống lại, lập tức biết sư phụ chưa chất.
"Vớ vẩn, ta thích tự sát, đương nhiên không dễ chết như vậy!"
Sư đồ? Cũng phải chết!
Lục Tư Trạch nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, biết bọn họ là quan hệ sư đồ, đã như vậy, hắn cũng không cần do dự gì nữa, trực tiếp lao vê phía Hoàng Đông Kiệt nguy hiểm nhất.
"Thật là vô lễ, không biết bây giờ ta đang nói chuyện với đồ đệ của ta sao?"
Hoàng Đông Kiệt liếc mắt, lật tay tát một cái.
Sau đó, một cự chưởng do cương khí tạo thành che trời lấp đất đột nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện đã đánh bay Lục Tư Trạch như đánh bóng tennis.
Rầm rầm rầm!
Lục Tư Trạch nhìn thấy cự chưởng che trời lấp đất đột nhiên xuất hiện, đồng tử của hắn lập tức giãn ra, nhưng hắn thậm chí không có cơ hội né tránh, trực tiếp bị cự chưởng đánh bay ra ngoài, liên tiếp đâm gãy mấy cây đại thụ mới dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận