Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 733. Ta thực sự phục ngươi!




“Một đám đáng ghét!”
Khang Nhạc Chính bạo phát, tức giận lại lấy ra lọ thuốc điều chỉnh gen cấp B, ngửa đầu uống cạn.
Sau khi uống một viên thuốc điều chỉnh gen cấp B, tác dụng phụ có thể không lớn như vậy, nhưng sau khi uống viên thuốc thứ hai, tình thế sẽ khác, cơ thể hắn có thể trụ được hay không mới là một vấn đề.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, sau khi uống thuốc điều chỉnh gen cấp B thứ hai, hắn không có ý định sống sót rời đi.
Tu vi của hắn lại tăng lên, nhưng không biết đã bị cái gì hạn chế, hắn không đột phá đến cảnh giới Tông Sư, nhiều nhất xem như nửa bước Tông Sư.
Thấy cảnh này, Cố Vũ Linh không còn do dự nữa, uống thuốc điều chỉnh gen khôi phục sức lực rồi lại lao về phía trước.
Hoàng Khải cũng tham gia trận chiến, ba trạng thái nước cho phép hắn phát huy hết năng lực của mình.
“Đồ ngốc, sao ngươi lại mang ra nhiều hơi nước như vậy? Thính giác của hắn rất tốt, hơi nước che khuất tầm nhìn của hắn cũng giống như không che, nhưng lại ảnh hưởng đến tầm nhìn của chúng ta.”
Hà Vĩnh Thần cau mày, nhanh chóng dùng gió thổi bay hơi nước của Hoàng Khải.
“Xin lỗi, ta vội vàng công kích vào đôi mắt hắn nên quên mất hắn vẫn còn thính lực.”
Hoàng Khải xin lỗi...
Hoàng Đông Kiệt hơi nhàn rỗi, nhưng có nhiều người như vậy lao tới bảo vệ hắn, hắn cũng không có ý định ra tay nữa.
Có thể không ra tay, nhưng hiện trường diễn võ nhất định phải xem.
Hắn đến rìa mái nhà, ngồi xuống đống đá, tay nhón nhẹ một túi khoai tây chiên, hắn ăn khoai tây chiên nhìn cảnh tượng con hổ đói bị một đàn sói hung ác bao vây.
Hắn thấy Đại Thạch bay ra trước, may mắn thay đám đông của Thiên Nghĩa bang đóng vai trò đệm giảm xóc nên hắn không bay ra khỏi tòa nhà.
Sau đó, hắn thấy em trai trúng đòn khi cố gắng bảo vệ đội trưởng của mình.
Lúc này, em trai đang hộc máu bò về phía hắn.
“Anh, anh hai, có đan dược phục hồi máu tại chỗ không?”
Hoàng Khải một đường bò tới, kéo ống quần Hoàng Đông Kiệt nói.
“Chết tiệt, ta thực sự phục ngươi luôn!”
“Ngươi cho rằng có ta ở đây, ngươi chỉ cần giữ mạng là có thể tùy tiện đùa giỡn sao?”
Hoàng Đông Kiệt thật bất lực, sao lại gặp phải một đứa em trai như vậy.
“Không, không phải, đồng đội quan trọng, nên ta...”
“Thật sao? Đồng đội tên Đại Thạch của ngươi đã bay rất xa. Tại sao trước đó không thấy ngươi đi đỡ tổn thương cho hắn?”
Hoàng Đông Kiệt vẫn chậm rãi lấy khoai tây chiên trong túi ra ăn, chỉ vào Đại Thạch đang bị bang chúng Thiên Nghĩa bang kéo lại phía sau để dưỡng thương.
“À, cái này!”
Hoàng Khải cảm thấy chột dạ, chuyện này nên trả lời thế nào đây.
“Anh hai hiểu ngươi, không phải là ngươi thích đội trưởng nhà mình rồi chứ, ngươi...”
Hoàng Đông Kiệt còn chưa nói xong đã thấy Cố Vũ Linh bị lời nói của hắn phân tâm, bị Khang Nhạc Chính đánh bay ra.
Trùng hợp thay, Cố Vũ Linh cũng bay đến bên cạnh Hoàng Khải, sau đó hai người mở to mắt nhìn nhau.
“Này, hai người không cần phải mặt mày đưa tình trước mặt ta đâu.”
Hoàng Đông Kiệt ngồi ở trên đống đá nhìn hai người dưới chân, cảm thấy rất buồn cười.

Cố Vũ Linh nhảy dựng lên tại chỗ, nàng đã dùng vũ khí để chặn phần lớn lực va chạm nên không bị thương nặng, lúc này nàng không dám đối với Hoàng Đông Kiệt như thế nào.
Nàng hung dữ trừng mắt nhìn Hoàng Khải, kỳ lạ là nàng không hề biện giải gì cả, nàng cầm lưỡi liềm tấn công Khang Nhạc Chính một lần nữa.
Lần này nàng tấn công rất hung hãn, không biết là ai đắc tội nàng, khiến tính tình cọp cái bộc phát.
“Anh hai, nàng vậy là gì ý?”
Hoàng Khải không thể hiểu được thái độ của Cố Vũ Linh, chột dạ hỏi anh trai.
“Ai biết được!”
Hoàng Đông Kiệt ăn xong một túi khoai tây chiên, sau đó lấy ra một túi khoai tây chiên khác tiếp tục ăn.
“Anh, ngươi đừng ăn nữa. Ngươi thấy ta thế này mà ngươi vẫn có thể nuốt trôi sao.”
“Mau chữa cho ta đi. Dám làm tổn thương đồng đội của ta, ta sẽ không để hắn yên!”
Hoàng Khải thấy anh trai mình vẫn đang ăn nên kéo góc quần của hắn, yêu cầu hắn nhanh chóng chữa trị cho mình.
“Đừng kéo nữa, cho ngươi cho ngươi... một viên có thể hồi phục vết thương từ hai mươi phần trăm đến ba mươi phần trăm. Đừng uống quá nhiều, thuốc nào cũng có ba phần độc, đừng để cơ thể quá phụ thuộc vào thuốc.”
Hoàng Đông Kiệt bực mình với đứa em trai mắc dịch phiền phức này đến mức ném cho hắn một lọ thuốc để hắn cút cho nhanh.
Hoàng Khải mở nắp bình, đổ ra chỉ thấy chỉ có ba viên, bỗng nhiên thấy uổng công vui mừng một hồi, hắn nghĩ một lọ dược chứa ít nhất mười viên, có lẽ là hơn mười viên.
“Ánh mắt của ngươi vậy là sao, ngươi có muốn hay không, không muốn thì trả lại cho ta, ngươi nghĩ luyện đan dễ như vậy sao.”
Đương nhiên luyện rất dễ dàng, chỉ là hắn không muốn người khác biết mình là người bán sỉ đan dược mà thôi.
Đặc biệt là đứa em trai này, càng không thể cho hắn biết, nếu không sớm muộn gì hắn cũng khoắng sạch gia tài của mình.
Hoàng Khải đương nhiên không để cho anh đoạt lại đan dược, liền ăn hết ba viên đó.
Khoảng nửa phút sau, Hoàng Khải đã hồi phục được sáu mươi phần trăm đến bảy mươi phần trăm, lại lao vào đánh Khang Nhạc Chính.

Khang Nhạc Chính thấy Hoàng Khải đã trở lại, giống như con gián đánh không chết, nghĩ đến Hoàng Khải là em trai của Hoàng Đông Kiệt, giết Hoàng Khải cũng khiến Hoàng Đông Kiệt khó chịu.
Ngay khi ý tưởng này nảy ra trong đầu, Khang Nhạc Chính đã tấn Hoàng Khải dữ dội.
Tô Giang Hào, Cố Vũ Linh, Hà Vĩnh Thần đương nhiên nhận ra ý định của Khang Nhạc Chính, lần lượt bảo vệ Hoàng Khải, nhưng bọn họ lại rơi vào thế bị động.
“Bác sĩ Hoàng, ngươi không lo lắng cho em trai mình sao?”
Tô lão gia tử đi tới ngồi cạnh Hoàng Đông Kiệt trên đống đá, thấy Hoàng Khải đã chọc đến cừu hận của Khang Nhạc Chính, Hoàng Đông Kiệt làm anh trai còn có dáng vẻ lạnh nhạt không quan tâm.
Cảm thấy có phải tâm Hoàng Đông Kiệt lớn quá hay không.
Hết chương 733.

Bạn cần đăng nhập để bình luận