Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 908. Nhân duyên!




Thanh Bình giới: Đám người Phật Tử, Tây Môn Phong An, Dương Dịch Viễn, Hoàng Phủ Vũ, An Nhược Hữu còn đứng.
Thế tục: Gia Cát Thanh, Trần Thu Minh, Tương Phong Thâm, Ôn Đông Mộc, Hạ Thế Cử bọn họ cũng đứng.
Bọn họ đều chăm chú nhìn đối phương, vừa mới bắt đầu bọn họ còn vì đan dược mà đánh lộn, bây giờ bọn họ chính là vì một khẩu khí. Một dáng vẻ không đem đối phương đánh ngã thì không thôi.
"Đạp"
"Đạp"
"Đạp"
Ngay khi song phương hết đang sức căng thẳng, một trận tiếng bước chân truyền đến.
Tiếng bước chân này vô cùng rõ ràng, từng đợt đều cảm giác đạp ở trong lòng bọn họ, khiến cho nội tâm phập phồng của bọn họ dần dần bình tĩnh trở lại.
"Đáng tiếc, trận đánh hội đồng này đến đây chấm dứt."
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Thiên Tàn Lão Nhân đi ra, cũng biết trận đánh hội đồng này bị ép dừng lại, không có kết quả đánh hội đồng, Hoàng Đông Kiệt cảm thấy rất đáng tiếc
"Có thể nể mặt lão phu, lúc này ngừng tay hay không?"
Thiên Tàn Lão Nhân nhìn về phía đám người nói xong, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Hoàng Đông Kiệt.
"Con người của ta nói lời giữ lời, đan dược các ngươi thắng được, ta sẽ quy đổi."
"Ra khỏi cái cổng này, các ngươi trực tiếp đi đến điểm liên lạc tìm người phụ trách Đông Phương Mộc, hắn sẽ dựa theo số đan dược mà các ngươi đáng có giao cho các ngươi."

Hoàng Đông Kiệt biết ý của Thiên Tàn Lão Nhân, liền tạm dừng trận náo kịch này.
Nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt cho mặt mũi như vậy, Thiên Tàn Lão Nhân cũng là hơi thở phào một hơi.
"Ta tuổi tác đã cao, đây là lần cuối cùng ta miễn phí chỉ đạo với bên ngoài, sau này ngoại trừ đệ tử của võ quán nhà mình ra, ta sẽ không chỉ đạo với người ngoài khác, các ngươi phải nắm bắt thật tốt cơ hội lần này."
Thiên Tàn Lão Nhân thu hồi ánh mắt lại, một dáng vẻ không nhìn thấy võ quán của hắn bị những người này phá hoại gần hết, cũng không có truy cứu trách nhiệm với bất cứ người nào.
Hắn trực tiếp tiến vào chủ đề, bắt đầu mô thức chỉ đạo.
"Xin hỏi làm như thế nào, mới có thể gia tăng xác suất thành công đột phá Đại Tông Sư?"
"Ta tính khí dễ nóng nảy, luyện võ thỉnh thoảng xuất hiện huyết triều nghịch trào, thỉnh giáo các cao nhân khác, cũng không tìm được nguyên do, không biết tiền bối ngài có biết tình huống này của ta là gì không?"
"Ta mỗi ngày rút kiếm cả vạn lần, vung kiếm một vạn lần, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, ta rất hoang mang, cứ tiếp tục như vậy, ta thật sự có thể ngộ ra kiếm ý và kiếm thế hay không, là ta đi lầm đường, hay là kiếm đạo căn bản không thích hợp với ta?"
Nghe thấy đây là một lần cuối cùng Thiên Tàn Lão Nhân mở ra chỉ đạo với bên ngoài, rất sợ bản thân không được chỉ đạo, lần lượt hỏi.
"Đừng nóng vội, từng người một, đây là lần cuối cùng ta chỉ đạo, người tới nơi này, ta sẽ chỉ đạo cho các ngươi."
Thiên Tàn Lão Nhân ý bảo đám người đừng nóng vội, sẽ bắt đầu chỉ đạo cho những người này.
"Ca, ở trong hàng ngũ Đại Tông Sư, hắn không phải mạnh nhất, nhưng năng lực chỉ đạo của hắn chắc chắn là tốt nhất."
"Chúng ta có cần tuyển hắn về hay không?"
Hoàng Khải nhìn thấy Thiên Tàn Lão Nhân kinh nghiệm phong phú, người đạt được hướng dẫn, lần lượt được lợi. Cảm thấy người như vậy kinh doanh một võ quán quá khuất tài, muốn đem hắn thu nạp vào liên bang Đại Hạ.
"Loại chuyện này không cần hỏi ta, ngươi tự mình quyết định là được rồi..."
Hoàng Đông Kiệt vuốt ve Linh Miêu nói.
Thiên Tàn Lão Nhân vô cùng kiên trì, tốn hai tiếng đồng hồ chỉ đạo, mới thỏa mãn những người tuổi trẻ này.

"Ta lúc còn trẻ từng xông qua Ám Dạ Sâm Lâm, may mắn ở Ám Dạ Sâm Lâm đạt được hai Chu Quả ngàn năm, một Chu Quả ngàn năm khiến cho ta đột phá đến Đại Tông Sư, Chu Quả ngàn năm còn lại được ta bảo tồn đến nay."
Nhìn thấy hiện trường không có ai hỏi gì nữa, Thiên Tàn Lão Nhân bình tĩnh nói ra trên tay hắn có một quả Chu Quả ngàn năm.
Vừa nghe đến trong tay của Thiên Tàn Lão Nhân có một quả Chu Quả ngàn năm, mọi người ở hiện trường nhất thời đều ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Tàn Lão Nhân. Chu Quả ngàn năm vô cùng trân quý, thuộc về thiên tài địa bảo có thể gặp không thể cầu.
Bọn họ biết Thiên Tàn Lão Nhân sẽ không vô duyên vô cớ nói ra chuyện này, cái này có thể là khảo nghiệm mà Thiên Tàn Lão Nhân đưa ra, hoặc là phần thưởng.
Bọn họ kích động, đều lẳng lặng chờ đợi Thiên Tàn Lão Nhân nói tiếp.
"Ta có một Huyền tôn nữ, cũng đến tuổi gả chồng, chỉ có điều Huyền tôn nữ của ta đôi mắt có khiếm khuyết, khiến người ta không nhìn thấy mắt của nàng."
"Ta muốn tìm một nam nhân không chê Huyền tôn nữ của ta, đồng thời chăm sóc nàng, Chu Quả ngàn năm này chính là quà cưới của Huyền tôn nữ ta."
Lời của Thiên Tàn Lão Nhân cũng khiến cho người ở hiện trường nghe hiểu được ý tứ của hắn, nói là vì Huyền tôn nữ tìm một nam nhân chăm sóc nàng, nhưng thật ra là tìm một cái ô bảo vệ cho hậu nhân của Thiên Tàn Lão Nhân.

Ai bảo bọn họ cũng đều biết Thiên Tàn Lão Nhân thọ mệnh còn lại không bao lâu nữa.
"Ánh mắt thiếu hụt thì có sao, tiền bối ngài chỉ đạo cho ta, ta vô cùng cảm kích, vì thế, ta nguyện ý cưới Huyền tôn nữ của tiền bối ngài, dùng cái này báo đáp ân chỉ đạo của tiền bối."
"Tiền bối, ta cũng nguyện ý, là tiền bối khiến cho ta phá trừ ma chướng trong lòng, không có gì báo đáp, để ta chăm sóc Huyền tôn nữ của tiền bối cả đời đi."
"Tiền bối, đừng nghe bọn họ, bọn họ đều là mãng phu, làm sao biết cách chăm sóc nữ nhân, đem Huyền tôn nữ gả cho bọn họ tuyệt đối là một sai lầm, để ta, ta có thể."
Vì Chu Quả ngàn năm, một nữ nhân đôi mắt có thiếu sót thì thế nào chứ, cưới về nhà vứt một bên mặc kệ nàng là được, có được Chu Quả ngàn năm quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
"Hiếm khi tới Thanh Bình giới một lần, hay là cưới một bà vợ về nhà đi."
Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm nói với đệ đệ hắn.
"Không cần, hai cọp cái trong nhà ta sắp không xử lý nổi rồi, nếu như còn dám hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài, hai cọp cái trong nhà biết được sẽ ăn ta mất."
Hoàng Khải biết ca hắn là muốn đào hố cho hắn, hắn còn lâu mới mắc lừa.
Hết chương 908.

Bạn cần đăng nhập để bình luận