Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1447: Lão âm bức!

Chương 1447: Lão âm bức!Chương 1447: Lão âm bức!
"Kể chỉ tiết thì chờ vương gia trở về nói sau. Hãy cầm lấy Thiên Ma Bi Hoan Phú!" Tần vương phi trả Thiên Ma Bi Hoan Phú về cho Liễu Dung.
"Vương phi, cái này... !"
"Ma công này tuy mạnh mẽ nhưng không phải là thứ mà ai cũng có thể tu luyện thành công. Mười năm qua, rất nhiều người đã lựa chọn tu luyện Thiên Ma Bi Hoan Phú!"
"Tính cả ngươi, chỉ có ba người tiến tới thành công!"
"Đây chỉ là phân nhập môn. Khi luyện tập thêm, hai người còn lại không thể kiêm chế được cảm xúc cực đoan của mình, luyện đến tẩu hỏa nhập ma mà chết!"
"Cũng chỉ có ngươi kiên trì đến bây giờ, chỉ sau mười năm kỳ tích đột phá thành Tiên Thiên. Nghị lực này, thiên phú này, võ vận này... , bản phi nghĩ Thiên Ma Bi Hoan Phú này chính là dành riêng cho ngươi!"
"Mặc dù đây là bản Thiên Ma Bi Hoan Phú đã sửa lại hoàn chỉnh, giảm bớt tác dụng phụ, nhưng muốn nhập môn cũng không phải ai cũng làm được!"
"Hơn nữa, nếu tu luyện đến hậu kỳ sẽ dễ bị cảm xúc của bản thân khống chế, từ đó mà tẩu hỏa nhập ma thất bại trong gang tấc!"
"A Dung, nam nhân đó có thể tìm được đến phủ Tần vương cũng lợi hại thật. Mặc dù chúng ta không xóa dấu vết của ngươi, nhưng mười lăm năm qua, nhiều ghi chép thay đổi đều không giống như trước nữa!"
"Ma công này do ngươi quản lý, tương lai nếu có người thích hợp, hãy để người đó tu luyện, nếu không có người thích hợp, ngươi hãy niêm phong ma công này lại!"
Liễu Dung nghe xong cũng không nói gì, ma công này đúng là sẽ hại người hại mình. Vẫn là không nên để người khác tu luyện thì tốt hơn, vì vậy nàng nhận lệnh cất giữ Thiên Ma Bi Hoan Phú.
Hiện tại Y Nhân Tiếu đã thành danh, võ giả cũng không thiếu, tất nhiên không cần dùng ma công để hy sinh nhiều người tạo ra võ giả cấp tốc nữa...
Y Nhân Tiếu vốn do Tần vương quản lý, chỉ là lúc mới thành lập Hộ Long sơn trang, Tần vương không có thời gian quản lý Y Nhân Tiếu, nên đã giao Y Nhân Tiếu cho Tần vương phi quản lý. Tân vương phi mới tiếp quản Y Nhân Tiếu, tất nhiên rất cần nhân tài và võ giả cấp tốc, nên mới lấy ma công có tác dụng phụ lớn ra để tạo ra nhiều võ giả cấp tốc hơn.
Đợi vương gia trở về cần thời gian, Tân vương phi liên kéo Liễu Dung qua trò chuyện.
"Vương phủ hiện tại không thiếu bí kíp võ công, không cần thiết để nhiều người vì tu luyện ma công này mà mất mạng oan uổng nữa!"
"Nếu như vậy, ngươi vẫn nên đừng để ý đến nam nhân này thì hơn!"
"Chỉ có điều hắn có vẻ hơi nhát gan, hắn nghe hạ nhân nói phủ Tân vương không có người hắn muốn tìm, hắn không chút do dự quay người bỏ đi!"
"Không biết là hắn sợ chọc vào quyên quý, hay là hắn biết rõ ngươi ở phủ Tần vương, không có dũng khí vì ngươi mà tranh đấu với phủ Tần vương!"
"Hắn xác định ngươi ở phủ Tần vương thì chắc chắn đã bỏ không ít tâm tư!"
Nếu Liễu Dung tha thứ cho nam nhân đó, lựa chọn đi theo nam nhân đó, ai sẽ giúp nàng quản lý Y Nhân Tiếu, phủ Tần vương bọn họ chẳng phải mất đi một cường giả Tiên Thiên trung kỳ sao. Vì vậy nàng không hy vọng Liễu Dung tha thứ cho nam nhân đó.
Tần vương phi không thích loại nam nhân làm tổn thương nữ nhân của mình, đặc biệt là loại như Hoàng Đông Kiệt này càng đáng ghét, ngay cả thê tử đang mang thai cũng bán. Nàng rất thương cảm cho Liễu Dung, đồng thời cũng có một chút ích kỷ, cường giả Tiên Thiên rất khó tìm, huống chỉ là cường giả Tiên Thiên trung kỳ.
"Mặc dù hắn đã tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu, nhưng lương tâm của hắn không nhiều, tìm ngươi có lẽ chỉ là vì áy náy mà thôi!"
Hoàng Đông Kiệt ngồi bên cửa sổ, nghe thấy đột nhiên có người nói đến hắn, hơn nữa còn nói xấu hắn, mặc dù lời này không sai, nhưng hắn vẫn ghi chuyện Tần vương phi nói xấu hắn vào sổ nợ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tần vương cũng trở về.
Hoàng Đông Kiệt cũng ghi ý nghĩ này vào sổ nợ.
"Thật không đáng yêu, xem ra sau này phải bắt nạt nàng nhiều hơn một chút!"
Nhưng trên thực tế luôn âm thầm sai người chăm sóc hắn, nếu không thì mười lăm năm cờ bạc này hắn làm sao có thể toàn thân trở ra mà không bị gãy tay gãy chân, không bị người khác đánh chất.
Sau đó, hai nữ nhân nói chuyện rất nhiều, chuyện phiếm và chuyện cơ mật đều có, Hoàng Đông Kiệt chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng viết gì đó vào sổ nhỏ.
"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, khi cần thiết, ta sẽ giết hắn để đạt đến cảnh giới Tông Sư!" Bây giờ Hoàng Đông Kiệt mới biết thê tử mình khẩu thị tâm phi như thế nào, lúc nào cũng nói trước mặt người khác là sát phu chứng đạo.
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Tân vương hơn năm mươi tuổi, thân hình hắn cao lớn.
Hắn không giống như những vương gia khác, không có uy nghiêm và bá khí của Vương gia, cũng không phải chỉ đứng đã mà khiến người ta cảm thấy sợ hãi, hoặc chịu áp lực rất lớn.
Ngược lại, hắn ôn hòa nhã nhặn, một người trông rất dễ gần.
Hắn là đệ đệ của Hoàng đế, là một trong số ít vương gia còn ở lại kinh thành, cũng là vương gia được bách tính ca ngợi rất cao.
"Chậc chậc, Tiên Thiên đỉnh phong cực hạn, căn cơ rất sâu, cũng đã tìm được con đường của mình của mình, trong vòng ba năm hắn nhất định sẽ đột phá đến cảnh giới Tông Sư!"
"Trước khi cốt truyện bắt đầu đã đột phá đến cảnh giới Tông Sư, quả là một lão âm bức!"
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy đồng đạo, hắn ít nhiêu cũng có chút vui mừng, giữa hai lão âm bức có rất nhiều chủ đề để nói, cách giao lưu chính là xem ai lừa được ai trước. Tần vương Lý Vũ vừa về đã miễn lễ cho Tần vương phi, ngồi ở vị trí chủ tọa, lắng nghe Liễu Dung từ từ kể lại. Nghe Liễu Dung nói lão cổ Ma Giáo nói hắn có dã tâm, sắc mặt hắn nghiêm lại, đây không phải là phỉ báng một người trung thành với triều đình như hắn sao.
Đợi Tần vương Lý Vũ nghe xong, hắn biết lão cổ Ma Giáo này là vì tò mò về hắn mới tìm đến, mà hắn đã bỏ lỡ cơ hội kết giao với một Tông Sư chí cường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận