Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1402: Tiên lễ hậu binh

Chương 1402: Tiên lễ hậu binhChương 1402: Tiên lễ hậu binh
Cùng lúc đó, các chỉ lệnh do Ảnh Sát Điện và Đoạn Hồn Lâu ban ra tương tự như Thính Triều Các.
Tiên lễ hậu binh, không đồng ý thì giết!
Ngoài những biến động trong giới sát thủ, các bang phái ở trấn Trường An cũng rất sôi nổi, Dạ Mạc Bang bị tiêu diệt, địa bàn mà Dạ Mạc Bang để lại là núi vàng núi bạc.
Phủ Đầu Bang, Thất Tinh Bang, Quyền Bang đồng thời nhận được tin tức, đều không kiêm chế được nội tâm xôn xao, không đợi hừng đông liên triệu tập bang chúng giành địa bàn.
Đêm nay trấn Trường An rất nhiều người không ngủ được.
Ngày hôm sau, Địch Nhân Kiệt nhận được tin Dạ Mạc Bang đã bị một sát thủ có danh hiệu là Huyết Thần tiêu diệt, hắn cũng hơi sửng sốt, trấn Trường An đã lâu không có chết nhiều người như vậy.
Đáng tiếc trấn Trường An không thuộc quyên quản hạt của hắn, đó là địa bàn của Bất Lương Nhân.
Có điều nghe Dạ Mạc Bang đã bị tiêu diệt, hắn vẫn rất vui vẻ, dù sao một tổ chức táng tận thiên lương bị người ta tiêu diệt không phải là một chuyện rất vui hay sao?
"Hẳn là cũng không phải hắn, mặc dù hắn cũng có thể là cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong, nhưng dù một người có thay đổi bao nhiêu thì cũng không thể một sớm một chiều tàn sát hơn hai trăm người!"
"Chắc là không phải!"
Địch Nhân Kiệt đã viết ra tất cả các cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong ở ngoại thành, gạch bỏ tên của những người hắn phỏng đoán không giống Huyết Thần.
"Kẻ đại khai sát giới tối qua không phải là hắn!"
"Cái này không giống lắm!"
Lúc hắn viết từng cái tên một, bút lông của hắn dừng lại phía trên tên Hoàng Thiết Sinh.
Một mình hắn lẳng lặng ngồi ở thư phòng, đã viết hai chữ Huyết Thần thật lớn, lại viết tên của nhiều người dưới chữ Huyết Thân, tất cả đều là người hắn nghi ngờ là Huyết Thần, cho đến cuối cùng cũng không biết hắn nghĩ gì, hắn đã thêm tên Hoàng Thiết Sinh.
Thật không biết một gạch này làm cho hắn càng cách xa chân tướng hơn.
"Hoàng Thiết Sinh chỉ là một con bạc, hắn chỉ may mắn hoàn toàn tỉnh ngộ được thăng cấp Hậu Thiên, cả đời này hắn chưa từng thấy vài người chết, không thể nào chợt đột nhiên biến thành Huyết Thần giết người!"
Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm, cuối cùng gạch bỏ tên Hoàng Thiết Sinh.
"Người có danh hiệu là Huyết Thần, hoặc là một đao phủ đã nghỉ hưu từ trong quân hoặc là một người cực kỳ độc ác!"
Đây là trước mắt, qua vài ngày, làm cho mười người sẽ trở thành làm cho bảy người, làm cho bảy người sẽ trở thành làm cho ba người, tùy thuộc vào tâm trạng của Hoàng Đông Kiệt.
Hàng xóm láng giềng phố Đồng Tử không tin Hoàng Đông Kiệt là võ giả Hậu Thiên, nhưng có Đường Hữu Phúc xác nhận, những người ở vùng lân cận xem hắn là người của đại nhân vật bắt đầu tặng quà cho Hoàng Đông Kiệt.
Bọn họ không thể không tin Hoàng Đông Kiệt là võ giả Hậu Thiên, khi khẳng định được Hoàng Đông Kiệt là võ giả Hậu Thiên, thái độ của bọn họ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, đừng nói nhiệt tình với Hoàng Đông Kiệt biết bao nhiêu, ngày nào cũng đến chiếu cố việc làm ăn của Hoàng Đông Kiệt, nhưng Hoàng Đông Kiệt không muốn quá mệt mỏi nên mỗi ngày chỉ làm cho mười người.
Cuốn sách "Lúc Ta Làm Vương Gia" do Hoàng Đông Kiệt viết dần trở nên nổi tiếng, tin tức hắn là võ giả Hậu Thiên đã truyên ra. Hoàng Đông Kiệt thấy được sự nhiệt tình của hàng xóm, hắn cũng thấy được chút tâm tư của hàng xóm.
Mặc dù vậy, mỗi ngày những người đó cứ gửi một trái cây dại hoặc điểm tâm tới, Hoàng Đông Kiệt từ chối không được, vậy nhận lấy, nhưng nếu muốn hắn dạy thì không thể.
Bọn họ không cần Hoàng Đông Kiệt dạy hết sức, chỉ cân Hoàng Đông Kiệt rảnh rỗi khi tùy tiện chỉ điểm, thậm chí còn dạy con mình vài chút động tác võ thuật đẹp bọn họ cũng hài lòng.
Bây giờ Hoàng Đông Kiệt đã xuất hiện, còn là võ giả Hậu Thiên, tâm tư của bọn họ chợt hoạt động, bọn họ muốn con nhà mình thử tới với Hoàng Đông Kiệt một lần.
Học tập thì còn phải xem số mệnh, có cơ hội luyện võ liền tiến lên, nhưng bọn họ không đủ khả năng để cho con cái đến võ quán, hơn nữa võ quán bây giờ rất phức tạp, bọn nhỏ có thể không học được bản lãnh thật sự.
Thật đáng tiếc tâm tư của bọn họ đã thất bại, đột nhiên tới nhiệt tình làm sao Hoàng Đông Kiệt có thể chấp nhận được.
Chút tâm tư của hàng xóm cũng không lớn lắm, bọn họ hy vọng con cái mình có thể tiến lên, nhưng người bình thường khó có thể tiến lên, chỉ có thể lựa chọn học tập và luyện võ.
Mặc dù không dạy nhưng phố Đồng Tử vì có sự tồn tại của hắn, có ít hắc bang hơn, trị an cũng được cải thiện, mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt.
Hoàng Đông Kiệt nhìn vô số trái cây và bánh ngọt trên bàn, hắn gói ghém một nửa, đóng cửa lò rèn lại, đi vê phía cửa hàng quan tài ở cuối hẻm.
Làm người không thể quên ơn, ngày đầu tiên hắn trở lại làm việc trong tiệm lò rèn, Đường Hữu Phúc đã tặng cá cho hắn, sau đó mang bánh các thứ đến cho hắn...
Mặc dù chỉ là mấy món quà nhỏ, nhưng lúc đó mọi người đều nhìn hắn bằng một con mắt khác, mọi người đều không muốn tiếp xúc hắn và tin tưởng hắn, người duy nhất quan tâm đến hắn là Đường Hữu Phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận