Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 192. Thiên thời địa lợi nhân hoà




Thảo nguyên Thanh Hoa.
“Chủ công, mấy học giả thiên tượng chúng ta mời tới phán định, mấy ngày nay không mưa không gió, sẽ không có mưa to hay nhật thực xuất hiện.”
“Địa hình chung quanh người của chúng ta cũng đã dò xét rõ ràng, không có sông ngầm hay hố trời gì tồn tại.”
Phùng Lam Lỗi vì phòng bị Đông Võ Vương mà hao phí tâm tư làm một bước này, sợ Đông Võ Vương lợi dụng thời gian quỷ gì đó tính kế bọn họ.
“Hôm nay chính là ngày thứ ba, Đông Võ Vương cũng nên dẫn đại quân của hắn chạy tới rồi chư?”
“Chờ bọn chúng vừa đến, chúng ta sẽ không cho bọn chúng bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào, thừa dịp bọn chúng người mệt ngựa mỏi mà tấn công bọn chúng.”
Hậu Đăng Phong thấy Phùng Lam Lỗi cẩn thận đến mức này cũng không có nói gì, đối mặt với cổ kim đệ nhất mưu sĩ Đông Võ Vương, sự cẩn thận này là nên làm.
Thời gian ước chiến đã đến, Hầu Đăng Phong kiên nhẫn chờ đợi.
Ai ngờ hắn chờ từ sáng đến trưa, từ trưa chờ đến khi mặt trời lặn cũng không thấy bóng dáng Trấn Võ quân và Hắc Giáp quân đoàn đâu.
Không đến, hắn không đến, hắn không đến!
Phùng Lam Lỗi và Hậu Đăng Phong đen mặt, Đông Võ Vương lại không theo lẽ thường ra bài, không thèm để ý cái nhìn của những người khác, bỏ qua thư khiêu chiến của bọn họ.
“Thăm dò cho ta, gần đó có bóng dáng Trấn Võ quân và Hắc Giáp quân đoàn hay không!”
Hai người Hầu Đăng Phong vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn là cho người dò xét phụ cận bình nguyên, sợ Đông Võ Vương dẫn đại quân ẩn nấp ở nơi nào đó không hiện thân.
“Báo, trong bán kính hai mươi dặm không có bóng địch.”
“Báo, trong bán kính bốn mươi dặm không có bóng địch.”
“Báo, trong bán kính sáu mươi dặm không có bóng địch.”
Cho đến khi dò xét hết thảo nguyên Thanh Hoa, lại lướt qua mấy ngọn núi cũng không thấy quân đội triều đình, bọn người Phùng Lam Lỗi mới xác định bọn họ thật sự bị Đông Võ Vương cho leo cây...
“Khốn kiếp, Đông Võ Vương quá giảo hoạt, hắn căn bản cũng không bị lừa.”
Trong lòng Phùng Lam Lỗi rất khó chịu, bản thân vô cùng nghiêm túc làm một chuyện, kết quả người khác không hề coi trọng, đây không phải là xem thường hắn sao.
“Nếu Đông Võ Vương không giảo hoạt thì hắn cũng không phải là Đông Võ Vương. Nhìn ra mánh khóe nhỏ của chúng ta cũng là chuyện không có cách nào, ai bảo đối thủ của chúng ta là Đông Võ Vương.”
“Không đến cũng tốt, truyền tin tức Đông Võ Vương sợ chiến ra ngoài.”
“Mặc dù ảnh hưởng đối với Đông Võ Vương không lớn, nhưng chỉ cần dân tâm thiên hạ vì chuyện Đông Võ Vương sợ chiến mà dao động, đối với chúng ta coi như là một chuyện có lợi.” Cách không giao phong, Hậu Đăng Phong cũng đã cảm giác được Đông Võ Vương khó chơi và đáng sợ, đối mặt với đối thủ như vậy hắn nhất định phải mang tất cả những thứ có thể lợi dụng ra mới được.
“Chúng ta không thể bị động như vậy, chúng ta phải khống chế hướng đi của địch nhân mới được, bằng không Đông Võ Vương đi đường vòng đánh lén hậu phương chúng ta sẽ phiền toái.” Phùng Lam Lỗi không muốn bị động như vậy, hắn cần đột phá.
“Người chúng ta phái đi dò xét hướng đi của đại quân địch nhân đều chết không dấu vết, rõ ràng có một thế lực cực kỳ cường đại lại thần bí đang trợ giúp Đông Võ Vương.”
“Người chúng ta phái tới căn bản không tới được trong vòng mười dặm Trấn Võ quân, cũng không biết thế lực thần bí này làm thế nào mà ngay cả người ngụy trang của chúng ta cũng có thể phân biệt được.”
Hậu Đăng Phong cũng muốn khống chế quỹ tích hành động của Trấn Võ quân, nhưng không có cách gì, người bọn họ phái đi đều chết không dấu vết.
“Chúng ta không có biện pháp, vậy hãy mời cường giả của Phật Môn và Ma giáo xuất thủ để bọn họ hỗ trợ theo dõi hướng đi của Trấn Võ quân.”
Phùng Lam Lỗi nói.
“Xem ra chỉ có thể như vậy.”
Hậu Đăng Phong đồng ý đề nghị của Phùng Lam Lỗi, mời các cường giả Phật Môn và Ma giáo tới đây để bọn họ xuất động.
“Nghe nói chưa, Đông Võ Vương sợ chiến, không dám nhận thư khiêu chiến của Thiên Hùng quân và Bình Thế quân.”
“Nghe nói là nghe nói, nhưng ngươi tin Đông Võ Vương sẽ sợ chiến sao?”
“Đông Võ Vương không thể sợ chiến, Đông Võ Vương là nhìn thấu tiểu xảo của địch nhân mới không vội vàng cùng địch nhân giao phong.”
“Phải biết rằng, chiến trường cố kỵ nhất chính là đánh trận mà chưa chuẩn bị tốt.”
“Ta cũng không tin, Đông Võ Vương nhất định là chuẩn bị đại chiêu gì đối phó Thiên Hùng quân và Bình Thế quân.”
“Đúng, Đông Võ Vương lần lượt lập ra chiến tích kinh thiên động địa, lúc này đây chắc chắn có thể hoàn hảo đánh bại Thiên Hùng quân và Bình Thế quân.”
“Thật chờ mong, thật muốn xem Đông Võ Vương sẽ dùng kế sách gì đánh bại Thiên Hùng quân và Bình Thế quân.”
Tin tức Đông Võ Vương sợ chiến bị người có tâm trắng trợn truyền ra ngoài nhưng hiệu quả lại không đạt tới mong muốn của bọn người Phùng Lam Lỗi.
Bọn họ đã quên chiến tích truyền kỳ trước đó của Đông Võ Vương là không thể xóa nhòa, chỉ cần không chính diện đánh tan Đông Võ Vương, hình tượng Đông Võ Vương rất khó sụp đổ.
Triều đình.
“Lần này ngũ hoàng thúc muốn đánh thắng Thiên Hùng quân và Bình Thế quân hơi khó khăn.” “Vì đối phó với ngũ hoàng thúc, Thiên Hùng quân và Bình Thế quân đều chuẩn bị đầy đủ, bọn họ cũng phái người đi châu khác mời những học giả thiên tượng nổi danh về.”
“Địa hình cũng đặc biệt lựa chọn nơi tầm nhìn rộng mở, không cho ngũ hoàng thúc có cơ hội mượn địa hình, nhân số so với chúng ta nhiều hơn hai mươi lăm vạn.”
“Thiên thời địa lợi nhân hòa, ba thứ đều bị địch nhân lợi dụng.”
“Nếu ngũ hoàng thúc không có binh trận hoặc là lương sách đối địch lợi hại thì trận chiến này có lẽ đánh rất gian nan.”
Hoàng Minh Long có lòng tin với ngũ hoàng thúc, chỉ là địch nhân chuẩn bị chu đáo như thế, sau lưng bọn họ lại có Phật Môn và Ma giáo.
Cuộc chiến tranh này nhìn như là cuộc chiến tranh giữa Đông Võ Vương và Thiên Hùng quân cùng Bình Thế quân, nhưng thực chất là triều đình đọ sức cùng Phật Môn và Ma giáo.
Trận đấu này rất quan trọng vì các thế lực trong thiên hạ đều đang nhìn triều đình cùng hai đại thế lực Phật Môn, Ma giáo tranh đấu xem ai thua ai thắng.
Thắng còn dễ nói, thua thì chứng tỏ triều đình thật sự không đè ép được Phật Môn cùng Ma giáo. “Trận chiến này có nhiều thế lực chú ý, ngay cả Thánh Đình hội cũng tham dự vào.”
Trần Hoài Giang ngưng thần nói.
Hết chương 192.

Bạn cần đăng nhập để bình luận