Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 773. Ngươi là ai?




“Nếu muốn bình phục trong vòng một tháng thì cũng có cách nhưng có thể nàng sẽ không hài lòng.”
Hoàng Đông Kiệt thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn mình, hắn bất đắc dĩ bỏ chân xuống ghế, mang giày vào và chậm rãi nói.
“Tiểu tiên sinh, không biết là biện pháp gì?”
Hứa Ngữ Nghiên tò mò hỏi.
“Ta tuổi hơi trẻ chút, nhưng gọi ta là tiểu tiên sinh thì hơi quá đáng. Ta họ Hoàng. Ngươi có thể gọi ta là Hoàng tiên sinh hoặc bác sĩ Hoàng.”
“Phương pháp chữa trị cho ngươi rất đơn giản, chính là châm cứu và tắm thuốc, nhưng ngươi biết đấy, dù là châm cứu hay tắm thuốc thì cũng phải cởi bỏ quần áo.”
“Ta nghĩ ngoài chồng tương lai của ngươi ra, ngươi không muốn ai khác thấy cơ thể của mình phải không?”
Hoàng Đông Kiệt chậm rãi nói.
Hứa Ngữ Nghiên hạ tầm mắt xuống, nàng muốn hồi phục nhanh hơn, nhưng nàng không thể vì hồi phục nhanh chóng mà để người ta nhìn miễn phí.
Hoàng Đông Kiệt thấy ánh mắt của Hứa Ngữ Nghiên , biết Hứa Ngữ Nghiên không muốn, hắn xua tay ra hiệu rằng mình không còn lựa chọn nào khác.
Lúc này Thần Phạt đến, hắn mang theo một già một trẻ đến đây.
Người lớn là Lâm Hữu Căn, trưởng lão của phòng khám Kính Hồ, người trẻ là Từ Văn Quý, một đệ tử của phòng khám Kính Hồ.
Thần Phạt vừa đến, mọi người trong phòng đều đứng dậy, ai nấy đều cung kính, chỉ có Hoàng Đông Kiệt ngồi trong góc không liên quan gì đến mình.
Có thể là do ánh sáng có vấn đề, hoặc có thể các bác sĩ riêng quá nhiệt tình nên ba người không để ý đến kẻ lạc loài Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt nhìn một cái đã thấy các bác sĩ khác không phải đang lôi kéo làm quen thì chính là thỉnh giáo vấn đề cùng trưởng lão Lâm Hữu Căn của phòng khám Kính Hồ.
Nhưng bọn hắn có chừng mực, biết Thần Phạt mang Lâm Hữu Căn đến là vì Thủy Thần.

“Lâm Lão y thuật cao siêu, để cho Lâm Lão xem tình huống của ngươi.”
“Được!”
Hứa Ngữ Nghiên không từ chối mà đồng ý.
Khi Lâm Hữu Căn đang chuẩn bị bắt mạch cho Hứa Ngữ Nghiên, Hoàng Đông Kiệt đã đứng dậy đi đến chỗ Thần Phạt.
“Ta có thể bắt mạch của ngươi không?”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười hỏi.
Lời này vừa nói ra, hiện trường im bặt, như thế này là đang nghi ngờ y thuật của các trưởng lão Phòng khám Kính Hồ sao?
Lộ Khắc Minh có điểm không nghĩ ra, tại sao Hoàng Đông Kiệt vẫn luôn coi mình là người qua đường, lúc này lại ra ngoài tìm rắc rối? Còn là tìm rắc rối với trưởng lão của phòng khám Kính Hồ?
Các bác sĩ khác nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt, lại nhìn Hồ Lão, bọn họ rất muốn hỏi Hồ Lão, đây có thật là bác sĩ riêng của tỉnh Đông Hải các ngươi không? Thật biết chọn thời điểm này để gây rắc rối.
Biểu cảm của Lâm Hữu Căn không thay đổi, mặc dù không biết Hoàng Đông Kiệt là ai nhưng thấy Hoàng Đông Kiệt còn trẻ như vậy hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Có rất nhiều người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, luôn cảm thấy mình có năng lực nào đó nên rất cuồng vọng tự đại, thích gây náo động cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Hắn đã từng gặp rất nhiều người như vậy, chỉ là người thanh niên này ngay từ đầu đã bắt đầu tìm Thần Phạt, lấy hắn làm bàn đạp để gây náo động trong tình hình như vậy, người thanh niên này quả thực rất giỏi tìm phiền toái.
“Ngươi có ý gì? Ngươi đang nghi ngờ y thuật của sư phụ ta sao?”
Từ Văn Quý không dung túng Hoàng Đông Kiệt, lúc này nghi ngờ y thuật của sư phụ hắn, đây không phải là đang khiêu khích phòng khám Kính Hồ bọn họ sao...
“Không, ngươi hiểu lầm rồi. Ta không có ý nghi ngờ y thuật của sư phụ ngươi.”
“Đây là cái tật của ta. Ngoài việc thích bắt mạch cho người bệnh ra, đụng tới người ta cảm thấy hứng thú cũng nhịn không được muốn bắt mạch hoặc là bắt tay hắn.”

“Ta thực sự không có ý gì khác. Chỉ là hình ảnh anh hùng của Thần Phạt đã ăn sâu vào lòng người đến mức ta không thể kiềm chế được hành vi của mình”.
Hoàng Đông Kiệt tò mò về trị số đầy đủ của Thần Phạt nên thuận miệng nói vài lời gạt người. Những người có mặt nghe vậy, bầu không khí mới dịu xuống.
Từ Văn Quý thấy biểu cảm và giọng điệu của Hoàng Đông Kiệt dường như không có tính khiêu khích nên không tiếp tục nhắm vào Hoàng Đông Kiệt nữa.
“Ngươi là ai?”
Thần Phạt tò mò nhìn Hoàng Đông Kiệt, muốn biết thân phận của hắn.
“Thần Phạt đại nhân, hắn họ Hoàng, danh Đông Kiệt, là một bác sĩ riêng nổi tiếng ở tỉnh Đông Hải.”
Lộ Khắc Minh sợ Thần Phạt khinh thường Hoàng Đông Kiệt nên vội vàng bước tới giới thiệu Hoàng Đông Kiệt, đồng thời cố ý tăng âm lượng của từ “nổi tiếng”.
Thần Phạt không thay đổi cảm xúc nhưng hắn rất kinh ngạc, còn trẻ như vậy mà y thuật lại cao như thế, khiến Lộ Khắc Minh tới nhắc nhở hắn.
“Ngươi họ Hoàng, ngươi có phải là bác sĩ Hoàng mà Tô gia nhắc đến không?”
Khi Từ Văn Quý nghe nói người thanh niên cùng tuổi trước mặt họ Hoàng đến từ tỉnh Đông Hải, hắn nhớ ra điều gì đó.
“Ngươi nhắc tới Tô gia, vậy ngươi chính là người chữa trị vết thương trên mặt cho Manh Manh.” “Khá lắm, y thuật của ngươi khá tốt nhưng vẫn cần phải cải thiện.”
Hoàng Đông Kiệt dùng giọng trưởng bối khích lệ Từ Văn Quý.
Từ Văn Quý không vui, tuy cùng tuổi nhưng lại dùng trưởng bối ngữ khí khích lệ hắn, điều này có nghĩa là thấy mình không bằng hắn.
“Khụ khụ!”
Lâm Hữu Căn ho nhẹ, lời nói của Từ Văn Quý nghẹn lại trong cổ họng, hắn biết sư phụ không muốn hắn đắc tội với bác sĩ riêng của Thủ Dạ Nhân.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể thành thật đi theo bên cạnh sư phụ.
Lâm Hữu Căn liếc nhìn Hoàng Đông Kiệt, không nói thêm gì, hắn bước tới tiếp tục kiểm tra mạch đập và thương thế của Hứa Ngữ Nghiên .
“Tuổi còn trẻ đã trở thành bác sĩ riêng, xem ra ngươi thật không đơn giản”.
Thần Phạt mỉm cười giơ tay lên, ý bảo Hoàng Đông Kiệt tùy ý bắt mạch.
Hoàng Đông Kiệt tự nhiên không khách khí mà đặt tay lên.
Hết chương 773.

Bạn cần đăng nhập để bình luận