Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1574: Đám người kinh hãi

Chương 1574: Đám người kinh hãiChương 1574: Đám người kinh hãi
"Cái gì?"
Đông Quân ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt xuất hiện loại màu sắc gặp quỷ lại khó tin.
Hắn đã nhìn thấy gì, hắn nhìn thấy Bất Lương Soái trực tiếp dùng vòng bảo hộ Cương Khí chặn lấy một trảm mà hắn tràn đầy tự tin. Hai người va chạm, mặt đất dưới chân hai người lõm xuống, phiến đá dày dặn tứ phía chấn ly mặt đất, nát bấy.
Hồ Quang Điện quét loạn, sóng khí cương khí màu đen cùng sóng khí cương khí màu xanh lấy hai người làm nguyên điểm liên miên không dứt mở rộng ra tứ phía.
Bất Lương Soái chủ đen, Đông Quân chủ xanhI
Một trảm hài lòng nhất bị vòng bảo hộ Cương Khí màu đen chặn lấy, đủ khiến cho Đông Quân chấn kinh rồi, nhưng điều khiến cho Đông Quân khiếp sợ nhất vẫn là mức độ ngưng tụ Cương Khí của Bất Lương Soái.
Đây đều đã ngưng tụ thành dạng gì rồi, đều sắp ngưng tụ thành dịch thể ra ngoài rồi.
Đông Quân là Tông Sư lão luyện, hắn đương nhiên biết làm thế nào khiến cho Cương Khí trong cơ thể trở nên mạnh mẽ và ngưng tụ.
Nghĩ đến trên đời không thể nào có loại quái vật này, Đông Quân trước hết loại bỏ khả năng này.
Một loại là đụng tới kỳ ngộ, ví dụ đạt được thiên tài địa bảo đặc thù khiến người ta thay da đổi thịt, thoát biến...
Nếu như là loại thứ ba, cái này ít nhất phải ba trăm năm công lực mới có thể ngưng kết thành như vậy, không, cũng có thể hắn đã đánh giá thấp rồi, cái này có lẽ phải 500 năm.
Hắn cảm thấy Bất Lương Soái có lẽ là loại thứ nhất và loại thứ hai, loại thứ ba thì không có khả năng.
Một loại cuối cùng là có thể sống, thọ mệnh của Tông Sư chí cường bình thường nằm trong khoảng 120 tuổi đến 150 tuổi, chỉ cần đột phá hạn chế 150 tuổi này, Cương Khí đương nhiên sẽ tích lũy tháng ngày trở nên ngưng tụ lại.
Nhưng mà điều này sao có thể! Nếu quả thật là như vậy, Bất Lương Soái chẳng phải là còn có thể sống hơn cả Trương Lão Thần Tiên ư?
Ba loại phương pháp một loại là dựa vào công pháp, hấp thụ Cương Khí của người khác cường đại bản thân, đây là ma công, cũng có công pháp chuyên môn ngưng tụ và cường tráng Cương Khí trong cơ thể.
Dù cho bọn họ biết Bất Lương Soái không có nhắm vào người mình, nhưng loại cảm giác quái vật ở đỉnh chuỗi thực vật nhìn xuống con mồi tâng dưới chót vẫn luôn tồn tại
Tân Vương cùng Thanh Ma Thủ nhìn thấy Cương Khí trên người Bất Lương Soái nhiêu đến mức sắp phóng lên cao, nội tâm của bọn họ liên sóng gió kinh hoàng. Cương Khí lượng của mười Tông Sư chí cường cộng lại, cũng không nhất định sánh được Bất Lương Soái.
Khoảnh khắc khi mọi người ở hiện trường nhìn thấy Cương Khí trên người Bất Lương Soái như sóng to gió lớn bài tiết ra ngoài, tất cả mọi người đều cảm giác được trên người mình đã tiếp nhận trọng lượng cùng áp lực khó có thể hình dung.
"Đây là người có Cương Khí Lượng!"
Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy Địch Nhân Kiệt gặp chuyện không sợ hãi, sắc mặt liền thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng hiện ra vẻ kiêng ky sâu sắc.
Hoàng An Trạch chỉ vào Địch Nhân Kiệt ở bên cạnh, Địch Nhân Kiệt nói thâm một câu quái vật khiến cho Hoàng An Trạch nghe được.
Điều này khiến cho Hoàng An Trạch vô cùng ngạc nhiên, trong mắt hắn, Địch Nhân Kiệt vẫn luôn là một người gặp chuyện không sợ hãi. Trên đời có lẽ là không có chuyện gì có thể hù dọa được Địch Nhân Kiệt mới đúng. "Quái vật"
Địch Nhân Kiệt đang kiêng ky Bất Lương Soái, đây là điều mà Hoàng An Trạch không tưởng tượng nổi.
"Thật thất vọng, uổng công Bản Soái còn sếp ngươi vào bát tôn thiên hạ, là Bản Soái sai rồi, không nên xếp ngươi cao như vậy."
Đây là biểu hiện của khiếp đảm, sắc mặt của hắn trở nên khó coi, bởi vì bản thân hắn cũng chán ghét bản thân có hành động như vậy.
Chờ thân thể của hắn dừng lại, hắn mới phát hiện Bất Lương Soái chỉ là uốn éo xương cổ một chút, hoạt động cổ một chút, là hắn sợ hãi thành thỏ.
"Két"
"Chậc chậc, thật sự không ngờ tới, Bản Soái trong khoảnh khắc đó dĩ nhiên là thông qua ánh mắt của ngươi nhìn thấy ngươi đã sinh ra một tia khiếp đảm."
Trong lúc bất chợt, Đông Quân ánh mắt liền căng thẳng, hắn cảm giác được Bất Lương Soái có động tác rồi, cả người vội vã rút lui đi ra ngoài.
Hoàng Đông Kiệt chính là thích kích thích người khác, tính cách mèo đùa bỡn chuột không hề thay đổi.
"Phù”
Đông Quân nghe thấy lời châm chọc như vậy, thở ra một hơi thật sâu, nhanh chóng bình phục tâm trạng.
"Ta thừa nhận, vừa rồi ta đã sinh ra tâm lý không nên có, nhưng ta thê rằng, ta sẽ không chủ động lui lại một bước."
Đông Quân nói xong cũng bắt đầu tụ lực
"Ha ha, ếch ngồi đáy giếng, ba trăm năm công lực này của lão phu, há là thứ ngươi có thể lay động được."
"Khụ khụ, mắc bệnh, nói bậy nói bạ, chớ trách chớ trách."
"Đến đây đi, phóng thích tất cả của ngươi, tận tình lấy lòng bổn sư!"
Hoàng Đông Kiệt cảm giác bản thân có chút trung nhị rồi, vội vã đổi lời nói chuyện.
Chỉ có điều lời mà hắn nói ra, đặc biệt là câu ba trăm năm công lực kia, đám người Địch Nhân Kiệt và Tần Vương Lý Võ đã khắc sâu ở trong lòng...
Đông Quân không nói gì, tụ lực xong, kiếm dựng thẳng trước người, sóng lực lượng mãnh liệt từ trên người hắn nhộn nhạo ra ngoài. Từng thanh mang kiếm hư không do Cương Khí hình thành hiển hiện ở chung quanh hắn, bảy bảy bốn chín thanh.
Hắn không biết công lực sâu như vậy của Bất Lương Soái là tới từ đâu, nhưng hắn tin tưởng vững chắc thiên hạ không có cái khiên nào kiên cố không thể đánh vỡ được. Chỉ cần mâu của hắn đủ sắc bén, vòng bảo hộ Cương Khí của Bất Lương Soái liền không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
"Ông"
"Ông"
"Ông"
Bảy bảy bốn chín thanh mang kiếm thành hình, mỗi một thanh đều run rẩy ở trong hư không, như thể đều đang khát vọng máu tươi tưới tiêu.
Đám người ở hiện trường đều đang kinh hãi, thật sự là kiếm ý của Đông Quân quá mạnh mẽ, phong mang của kiếm ý cũng không cách nào khiến cho bọn họ nhìn thẳng Đông Quân.
Mỗi lần nhìn thẳng, hư không kiếm mang kia như thể hóa thành gai đâm vào trong mắt của bọn họ, khiến cho bọn họ mơ hồ thấy đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận