Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 237. Kịch hay cuối cùng cũng bắt đầu!




“Thật là một thanh thần binh, không hổ là thần binh Tàng Binh Các mất mấy trăm năm mới chế tạo ra!”
“Thần kiếm này quá to lớn mỹ lệ, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho người ta mê mẩn thật sâu.”
“Thần kiếm này vừa xuất ra, có lẽ thế gian cũng không có thần binh khác dám tranh hùng.” Chu Bách Phong vừa trở lại bờ, các cường giả Tông Sư khác ai nấy đều tới nịnh nọt.
“Chư vị quá khen, Tàng Binh Các chúng ta có thể luyện ra thanh thần binh này cũng nắm chắc luyện chế ra thanh thần binh thứ hai, đến lúc đó chúng ta sẽ lấy thanh thần binh thứ hai thưởng cho...”
“A!”
Chu Bách Phong được rất nhiều cường giả Tông Sư nịnh nọt rất hưng phấn, nhưng hắn cũng không quên vì Tàng Binh Các của bọn họ tung một đợt quảng cáo.
Đang lợi dụng thanh thần kiếm này tạo thế, đột nhiên lối ra Thần Binh Điển truyền đến tiếng hò hét thảm tuyệt liên miên không ngừng.
“Các chủ, không tốt, Ngô Kỳ Thiên của Ma giáo đã lên.”
Ngay khi mọi người không hiểu ở lối ra xảy ra chuyện gì, một trưởng lão Tàng Binh Các ôm cánh tay đứt lìa phun máu của mình, chật vật không chịu nổi chạy tới bẩm báo.
“Cái gì, Ngô Kỳ Thiên, Đại Tông Sư của Ma giáo đã tới!”
Người ở hiện trường vừa nghe là Đại Tông Sư Ngô Kỳ Thiên giết tới, ánh mắt tất cả đều chấn động, Ma giáo sao có thể lựa chọn thời gian này động thủ với Tàng Binh Các.
Chẳng lẽ là vì thần binh mà đến!
Đây là ý niệm đầu tiên của người trong hiện trường, có điều bọn họ không thèm để ý chuyện này, bọn họ để ý Ma giáo giết tới có thể ảnh hưởng đến bọn họ hay không.
“Làm sao có thể, Ma giáo sao có thể động thủ với chúng ta, bọn họ tới bao nhiêu người?”
Chu Bách Phong nghe vậy hoảng sợ, Tàng Binh Các bọn họ và Ma giáo cũng có làm ăn qua lại, Ma giáo sao có thể đột nhiên động thủ với bọn họ.”
Bọn hắn nói như thế nào cũng là một trong mười hai thế lực đỉnh cấp, Ma giáo đột nhiên tấn công cũng không sợ mười hai thế lực đỉnh cấp liên hợp lại đối phó Ma giáo hay sao?
Chu Bách Phong nghĩ không ra nhưng hắn cũng không có thời gian suy nghĩ những thứ này, hắn nhất định phải hiểu được lần này Ma giáo tới bao nhiêu người.
Nếu như Ma giáo có rất nhiều cường giả, hắn xem xem có nên tránh mũi nhọn hay không, mang theo thần kiếm và đa số lực lượng có sinh lực chạy trốn trước.
“Chúng ta không thấy bóng dáng của các cường giả Ma giáo khác, chỉ có một mình Ngô Kỳ Thiên đánh giết chúng ta!”
“Cái gì, chỉ có một mình Ngô Kỳ Thiên?”
“Các chủ, là thật, chúng ta thật sự chỉ thấy Ngô Kỳ Thiên một mình như giết gà, đẩy ngang về phía chúng ta, người của chúng ta căn bản là không ngăn được hắn. Hắn...”
Trưởng lão đứt cánh tay còn chưa nói xong, đột nhiên tâm thần hắn run lên, phảng phất cảm ứng được cái gì đó, nháy mắt quay đầu nhìn sau.”
Vừa nhìn thì ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, huyết quang ngút trời, giống như ác ma dữ tợn cười tà nhìn hắn.
Tất cả mọi người ở hiện trường cũng nhìn tầm mắt của trưởng lão đứt tay, bóng dáng huyết quang ngút trời cũng in vào trong mắt của họ.
Ngô Kỳ Thiên, bóng dáng huyết quang ngút trời chính là Ngô Kỳ Thiên.
Lúc này Ngô Kỳ Thiên giống như một con hung thú bước vào trong bầy dê, mọi người thấy hắn đều hoảng sợ tránh lui xa xa, khiến cho hai trăm mét xung quang Ngô Kỳ Thiên không có một người.
“Kịch hay cuối cùng cũng bắt đầu!”
Hoàng Đông Kiệt nhàn rỗi ngồi ở góc thấy Ngô Kỳ Thiên tới, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Vân Nhi, chúng ta vẫn nên tránh xa một chút, chiến lực của Đại Tông Sư vượt quá tưởng tượng, chúng ta vẫn không nên bị ảnh hưởng vào thì tốt hơn.”
Cây cần vỏ, người cần bóng, uy danh Đại Tông Sư quá lớn, dù chưa từng thấy Đại Tông Sư ra tay cũng biết rõ vũ lực tối cao khủng bố.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Hoàng Thiên Khải vẫn muốn lôi kéo Nhậm Vân Nhi trốn thật xa. “Không, đây nói không chừng là một cơ hội, Ngô Kỳ Thiên có thể đang chạy tới Thương Long kiếm, Tàng Binh Các không thể buông tha Thương Long kiếm, giữa hai bên chắc chắn sẽ ra tay rất lớn.”
“Một khi hiện trường đại loạn, nói không chừng chúng ta có cơ hội đoạt được Thương Long kiếm.”
Nhậm Vân Nhi từ chối đề nghị của Hoàng Thiên Khải, người khác thấy là nguy hiểm, mà nàng thấy chính là kỳ ngộ, vì thế lựa chọn ở lại quan sát thế cục.
“Ngươi điên rồi, đây chính là Đại Tông Sư, dù ngươi bất ngờ có được Thương Long kiếm, ngươi có nắm chắc đào thoát được từ trong tay Ngô Kỳ Thiên sao?”
Hoàng Thiên Khải không muốn để mặc Vân Nhi vì cướp đoạt Thương Long kiếm mà mạo hiểm, kích hoạt Thương Long kiếm có thể thu được bao nhiêu lực lượng hắn không biết nhưng thế nhân đều biết Đại Tông Sư khủng bố, nếu Vân Nhi kích hoạt Thương Long kiếm đạt được lực lượng không cường đại như tưởng tượng, Vân Nhi đối mặt với Ngô Kỳ Thiên không phải trứng chọi đá tự rước lấy diệt vong hay sao?
“Để ta thử xem, lực lượng tổ tiên để lại dù chỉ có một chút cũng là lực lượng cấp bậc Thiên Nhân.”
“Dù đấu không lại Ngô Kỳ Thiên, dựa vào lực lượng gia trì của Thương Long kiếm, chạy trốn hẳn là không có vấn đề gì.”

Nhậm Vân Nhi kiên định nhìn Hoàng Thiên Khải.
Thấy ánh mắt kiên định của Nhậm Vân Nhi, Hoàng Thiên Khải biết hắn khuyên không được, không có cách nào chỉ có thể tùy ý Vân Nhi quyết định.
“Ngô Kỳ Thiên, vì sao đột nhiên ra tay với chúng ta, chẳng lẽ ngươi quên mất hiệp định, thế lực siêu nhiên không thể dễ dàng động thủ với thế lực đỉnh cấp hay sao?”
“Ngươi làm như vậy không sợ tất cả thế lực đỉnh cấp liên hợp lại đối kháng Ma giáo các ngươi sao”
Chu Bách Phong thấy Ngô Kỳ Thiên chỉ có một người, bỗng nhiên áp lực giảm bớt rất nhiều, nơi này là địa bàn của Tàng Binh Các bọn họ, cường giả chính đạo đến tham gia Thần Binh Điển không ít.
Hơn nữa hắn vì Thương Long kiếm tăng cao lực lượng gấp mấy lần, dù Đại Tông Sư mạnh mẽ, lúc này hắn cũng có lòng tin chống lại được.
Hết chương 237.

Bạn cần đăng nhập để bình luận