Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 322. Hàng xóm thật là yêu quái.




“Đây là cỏ Ngũ Hành, vừa mới thành tinh không bao lâu, thuộc loại thảo mộc tinh vô hại, tác dụng của nó là hấp thu khí ô uế chung quanh chuyển hóa thành không khí trong lành, có tỷ lệ chuyển hóa ra linh khí.”
“Sau này nó là hàng xóm của ngươi, đừng bắt nạt nó.”
Lục Hải Nguyên không để ý rùa già có thể nghe hiểu hay không, Tuy cỏ Ngũ Hành có chút linh tính nhưng không phải rất quan trọng, nếu không cẩn thận bị rùa già ăn vậy thì ăn thôi.
Trồng xong cỏ Ngũ Hành, Lục Hải Nguyên rời khỏi hậu viện.
Lục Hải Nguyên vừa rời đi, cỏ Ngũ Hành lập tức có tinh thần, cành cây của nó vặn vẹo giống như rắn, lá dài hai bên cũng phiêu đãng, rõ ràng không giống thực vật vừa mới thành tinh.
Lá dài mảnh khảnh của nó kiểm tra hết lần lượt cành cây chính của mình giống như lo lắng mình thiếu linh kiện gì, sau khi kiểm tra mình không có vấn đề gì, nó vui vẻ vặn vẹo.
Sau khi hạnh phúc, nó khuấy đất hiếm rễ với lá, và sau đó nó không hạnh phúc một lần nữa.
Vui vẻ qua đi, cũng không biết thấy được cái gì lại vui vẻ vặn vẹo.
Sự tồn tại của rùa già khiến cho nó có một chút e dè.
Cành cây chính của nó khom xuống, dùng hai cái lá ôm lấy một tảng đá nhỏ, cong về phía sau hình thành cánh cung, tảng đá nhỏ bắn ra ngoài, đập vào mai rùa già.
“Hay lắm, dám dùng đá nhỏ đập ta, muốn ta ăn nó chắc?”
Hoàng Đông Kiệt không có động tác nào khác, lẳng lặng muốn xem cây cỏ nhỏ muốn làm gì.
tiểu thảo tinh thấy rùa già không có động tĩnh, phán đoán ra rùa già không nguy hiểm, lập tức rút rễ từ trong bùn đất mềm nhũn ra.
Sau khi nhổ bốn nhánh rễ mảnh khảnh ra, cỏ nhỏ đi về phía hồ từng bước một, chờ đến nơi có ánh nắng, lại tới gần mép nước, nó xới bùn đất ra và cắm rễ.
“Vật nhỏ này còn biết tránh hung cát, nhưng dùng tảng đá nhỏ thăm dò ta thật quá đáng.”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy vật nhỏ trước mắt này hẳn không phải cỏ Ngũ Hành thành tinh mà là thảo dược trân quý khác thành tinh, rốt cuộc là cái gì Hoàng Đông Kiệt cũng không thèm để ý. Về phần ý nghĩ ăn cỏ tinh, Hoàng Đông Kiệt ném qua sau đầu, nơi này rất vắng vẻ, có thêm một hàng xóm nhỏ cũng không tệ.
Để chào hỏi tiểu thảo tinh, Hoàng Đông Kiệt hít một ngụm nước phun tới tiểu thảo tinh, sau đó tiểu thảo tinh bị nước miếng trước mặt phun qua, tiểu thảo tinh tức giận, nó dùng lá dài chống lên cành cây, rễ lại đâm sâu xuống phía dưới.
Những chiếc lá dài cắm hai bên eo nhìn rùa già như con người, như thể nó đang chờ đợi rùa già xin lỗi nó.
Hồi lâu không đợi được lời xin lỗi của rùa già, tiểu thảo tinh giận đến mức dùng lá hắt nước bên cạnh về phía rùa già.
“Ấu trĩ!”
Hoàng Đông Kiệt nói một tiếng ấu trĩ, nhưng cũng dùng móng vuốt rùa hắt nước vào tiểu thảo tinh.
Lục Hải Nguyên đi vào hậu viện thấy cảnh này ngây ngẩn cả người.
“Xem ra là nhặt được bảo vật rồi, trở về điều tra xem đây là loại thảo dược trân quý thành tinh gì.”
Lục Hải Nguyên hoàn hồn lại, không quấy rầy rùa già và tiểu thảo tinh đùa giỡn, một mình trở về trong phòng nghỉ ngơi.
Hoàng Đông Kiệt dừng tay trước, lượng nước hắn hắt lên rất lớn, nếu không ngừng tay thì tiểu thảo tinh phải đổi chỗ bắt rễ.
Thấy rùa già dừng tay, cành cây của tiểu thảo tinh cuối cùng cũng thẳng lên, lá dài ở trong không khí vặn tới xoay lui, dáng vẻ giương nanh múa vuốt với rùa già.
Như thể nói: Ta đã giành chiến thắng, ta đã giành chiến thắng.
Ở nhà họ Lục hai ba ngày, tiểu thảo tinh thấy người Lục gia hình như không kinh ngạc khi nó đổi vị trí khắp nơi, bèn trở nên không kiêng nể gì.
Chỉ cần không có người ngoài, tiểu thảo tinh sẽ rút rễ của nó ra từ trong bùn đất mà chạy loạn ở hậu viện, huynh muội Lục Thế Viễn thường xuyên đuổi theo tiểu thảo tinh chơi đùa.
“Đừng chạy, chờ chúng ta, ha ha...”
Hai huynh muội cười hì hì đuổi theo đuổi theo phía sau, dù ngã xuống cũng đứng lên tiếp tục đuổi theo, chơi đến quên trời quên đất.
Vợ chồng Lục Trạch hạnh phúc mỹ mãn nhìn bọn nhỏ đùa giỡn, không ngăn cản, tùy bọn nhỏ vui vẻ.
Hai huynh muội mệt mỏi đuổi theo, tiểu thảo tinh nhảy lên tảng đá, bắt đầu vặn vẹo điệu múa bất luân của nó, khiến cho người ta nhìn rất cay mắt.
Lục Hải Nguyên biết hắn nhặt được bảo vật, còn là bảo vật đặc biệt nhất, vì thế hắn cấm hạ nhân tiến vào hậu hoa viên, sau đó công việc chăm sóc hoa cỏ cây cối trong hoa viên cũng rơi vào trên người lão nhân bán về hưu như hắn.
Một tuần trôi qua, Hoàng Đông Kiệt chào đón thêm hàng xóm mới, là hai con cá đỏ nhỏ.
“Hai con cá đỏ nhỏ này vừa mới thành tinh không lâu, không có yêu lực gì, rất sạch sẽ, chúng có thể cải thiện chất lượng nước, ta mang chúng về làm bạn với ngươi.”
Lục Trạch thấy tiểu thảo tinh phụ thân mang về là sinh vật trên bờ, không vào được nước, hắn cố ý mang về hai con cá tinh vô hại về làm bạn với rùa già.
Lục Trạch buông hai con cá tinh nhỏ xuống rồi đi ra ngoài bận rộn.
“Tiểu Hồng, ngươi nhìn xem, có con rùa ngốc kìa!”
“Rùa ngốc, rùa ngốc!”
Hai con cá đỏ nhỏ vừa thành tinh, trí tuệ không phải rất cao, nói chuyện cũng dùng tiếng cá nhưng Hoàng Đông Kiệt nghe hiểu.
Có điều Hoàng Đông Kiệt không so đo với hai con cá ngốc này.
“Rùa ngu ngốc không để ý đến chúng ta, có phải nó khinh thường chúng ta hay không?”
“Khinh thường chúng ta? Không, không...Nó cũng chưa khai mở linh trí, hẳn là chúng ta khinh thường nó.”
Hai con cá nhỏ màu đỏ đang nói chuyện liên tục.
“Rùa ngu ngốc, trước đây nơi này do ngươi làm chủ, bây giờ chúng ta tới, nơi này do chúng ta làm chủ, ngươi có nghe thấy không?”
Đại Hồng ngoi lên khỏi mặt nước, uống một ngụm nước rồi phun về phía rùa già.
“Ta bạo các ngươi...”
Sau đó hai con cá đỏ nhỏ bay lên, chúng nó bị kết giới bao vây khắp nơi, cuối cùng bọn nó gần như choáng váng, Hoàng Đông Kiệt mới buông chúng ra.
Một khắc tiểu thảo tinh thấy hai con cá đỏ nhỏ bay lên đã sớm nhổ chân...Không, nhổ rễ bỏ chạy, còn trốn ở phía sau cột gỗ thò đầu run rẩy nhìn rùa già, lúc này nó mới biết được rùa già ẩn giấu sự khủng bố.
Sau khi hai con cá đỏ nhỏ được buông ra, bọn nó đều run rẩy nhìn rùa già, phát hiện rùa già không muốn làm gì chúng, chúng nó kẹp đuôi nghiêm chỉnh làm cá.
Những ngày sau đó, tiểu thảo tinh và hai con cá đỏ nhỏ đầu tiên là hơi e dè một thời gian, chờ sau khi thăm dò tính cách của rùa già, chúng lại hoạt bát trở lại.
Hết chương 322.

Bạn cần đăng nhập để bình luận