Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 672. Ta sẽ quay lại!




“Tiểu tử, sau khi sử dụng dị năng ở cường độ cao, lực lượng cơ thể ngươi không còn nhiều nữa đúng không?”
“Với trạng thái bây giờ của ta, dù ta không sử dụng con át chủ bài của mình thì việc bắt được ngươi cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
“Nhưng ta lo mình cố sức bắt ngươi, đối ta có nhất định có rủi ro. Thôi quên đi, vì an toàn thôi, ngươi đừng trách ta không nói võ đức.”
Thiên Lang liếc mắt ra hiệu, mười mấy tên côn đồ mặc của Phục Hổ bang rút súng từ trong tay ra chĩa vào Hoàng Khải.
Hơn mười khẩu súng đều có ống giảm thanh, bọn xã hội đen ngày nay không ngu ngốc, dù đây là biệt thự ở ngoại ô, chúng cũng biết tốt nhất nên giữ im lặng khi giết người.
Hoàng Khải chợt biến sác khi thấy hơn chục khẩu súng lục, Võ Giả Hậu Thiên tu luyện ngạnh khí công cũng không ngăn được súng lục bắn trúng chỗ yếu hại.
Muốn chặn được đạn thì phải là một Võ Giả Tiên Thiên, một Võ Giả Tiên Thiên có thể phóng thích nội lực của mình ra bên ngoài, chỉ có nội lực mạnh mẽ bảo vệ, hắn mới có thể không sợ súng nòng cỡ nhỏ.
Võ Giả Tiên Thiên tương ứng với Dị Năng Giả cấp B, nhưng hắn vẫn còn kém xa cấp B. với dị năng và năng lực phòng thủ bây giờ, hắn không thể chịu được tác động của một viên đạn chứ đừng nói đến chục khẩu súng lục.
“Giết hắn, giết hắn!”
Ngô Kỳ Thiên không còn sợ hãi như trước nữa, nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình trước mặt Hoàng Khải, hắn tức giận đến mức chỉ muốn Hoàng Khải chết.
Thiên Lang phớt lờ tiếng hét của Ngô Kỳ Thiên, vung tay lên bảo mọi người bắn.
“Đùng đoàng!”
Hơn chục khẩu súng bắn về phía Hoàng Khải.
Khoảnh khắc Thiên Lang xua tay ra lệnh, Hoàng Khải đã di chuyển trước.
Khối nước khổng lồ bao bọc tòn thân, bên trong khối nước có những khối băng để giảm xóc tác động của đạn.
Nước bên trong đang bốc hơi tạo thành sương mù lan tỏa xung quanh, Hoàng Khải đã khiến nước bốc hơi thành trạng thái khí, che khuất tầm nhìn của người khác, để hắn nhân cơ hội trốn thoát.
“Chết tiệt!”
Khi Thiên Lang thấy Hoàng Khải không chỉ có thể biến nước thành trạng thái rắn, còn có thể biến thành trạng thái khí, Thiên Lang trừng mắt, bây giờ hắn tuyệt đối không thể để Hoàng Khải trốn thoát khỏi đây.
Thấy tầm nhìn của mình bị sương nước che khuất, hắn lập tức ra lệnh cho người của mình ngừng bắn, lao vào làn sương mù.

Nắm đấm của Thiên Lang đánh trúng quả cầu nước, hắn lại bị quả cầu nước làm ướt đẫm, nhưng trong quả cầu nước lại không có dấu vết của Hoàng Khải.
“Chạy đi đâu!”
Có lẽ sương nước chưa đủ dày, Thiên Lang đã bắt được cái bóng của Hoàng Khải lao ra khỏi vòng vây, hắn không nói hai lời đuổi theo.
Một người rượt đuổi, một người chạy trốn, khoảng cách ngày càng gần hơn...
Hoàng Khải thấy Thiên Lang áp sát lại gần nhưng hắn không hề hoảng sợ.
Vì trước mặt ngươi có một con sông lớn, rộng hơn hai mươi thước, sâu bao nhiêu hắn cũng không biết, kênh sông từ bên ngoài thành chảy vào quận Bình An của chợ Thiên Giang.
Chỉ cần nhảy vào đó, với dị năng hệ thủy, hắn sẽ giống như cá gặp nước, từ thượng nguồn hay hạ lưu chạy trốn đều dễ dàng.
Lúc Thiên Lang nhìn thấy dòng sông này, sắc mặt hắn hơi thay đổi, hiển nhiên hắn cũng nhận ra được ý đồ của Hoàng Khải, hắn truyền nội lực vào hai chân, dần dần rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Hoàng Khải.
“Phục Hổ bang, ta nhớ kỹ, ta sẽ quay lại.”
Rốt cuộc, Hoàng Khải nhanh hơn một bước, nói xong quay người lao xuống sông.
“Chết tiệt!”
Thiên Lang đứng trên bờ tức giận nhưng lại không dám nhảy xuống.
Ở trong sông là sân nhà của Hoàng Khải, hắn không thể chắc chắn có phải Hoàng Khải đang đợi mình nhảy vào hay không.
Ngoài ra, nước sông còn che giấu khí tức của Hoàng Khải, khiến hắn không thể phán đoán được tình hình của Hoàng Khải dưới nước.
Nếu Hoàng Khải muốn chạy trốn từ thượng nguồn hay hạ lưu, đã không kịp kêu người chặn con sông lại, lúc hắn kêu gọi huy động người, Hoàng Khải đã sớm biến mất dọc theo dòng sông. “Chết tiệt, nổ súng cho ta!”
Các thành viên của Phục Hổ bang chạy đến, hắn tức giận đến mức yêu cầu người ta bắn súng xuống sông, dù biết là không có tác dụng nhưng hắn vẫn muốn trút giận.
Cha con Ngô Hổ từ phía sau tới, biết Hoàng Khải đã trốn xuống sông chạy thoát.

Sắc mặt của bọn họ chợt tái nhợt, nghĩ đến việc sau này sẽ luôn bị Dị Năng Giả theo dõi, việc bọn họ muốn cụp đuôi mà sống cũng không thể.
Bọn họ có thể sống sót được bao lâu, phải biết Phục Hổ bang không thể lúc nào cũng bảo vệ bọn họ.
“Đường chủ Thiên Lang, hắn quá nguy hiểm, chúng ta không thể cho hắn thời gian hồi phục, lập tức chặn dòng sông, phái người dọc theo hai bên sông truy đuổi hắn.”
“Hắn chỉ có một mình, ở Thiên Giang thành lực lượng của một người có hạn. Lấy năng lượng của Phục Hổ bang, muốn tìm hắn cũng không khó.”
Vì ngày sau sống yên ổn, Ngô Hổ vội vàng đề nghị Thiên Lang.
“Không cần ngươi nói, ta biết phải làm như thế nào!”
Thiên Lang không phải kẻ ngu, hắn đã đắc tội Hoàng Khải, hắn sẽ không cho Hoàng Khải cơ hội phát triển, đang định lấy điện thoại di động ra liên lạc với người bang hội để chặn dòng sông. “Ai, đứng lại!”
Thiên Lang vừa lấy điện thoại di động ra, một bóng người từ thượng nguồn sông lao tới, đám thành viên Phục Hổ bang nhận thấy có người đến gần thì chĩa súng vào người đó.
Thiên Lang cất điện thoại, bây giờ không phải lúc liên lạc với bang hội, người đến thực sự rất kỳ quái.
Ở đây có nhiều người như vậy, nhiều súng như vậy, người tới không thể nào là người mù. Nhưng thấy nhiều súng như vậy chĩa vào mình, người đến vẫn bình tĩnh như mây đi tới.
Người này không phải là một kẻ ngốc thì là một người cực kỳ không đơn giản.
Hoàng Đông Kiệt dừng lại, quét qua đám người Thiên Lang, đoán xem những người này sẽ cống hiến cho hắn bao nhiêu trị số.
“Các hạ là ai? Tới đây có chuyện gì không?!”
Thiên Lang thấy Hoàng Đông Kiệt còn trẻ, nhưng hắn cũng không vì tuổi trẻ mà xem thường Hoàng Đông Kiệt, dù có nhiều súng chĩa vào hắn như vậy, hắn vẫn bình tĩnh như vậy, đây tuyệt đối không phải người bình thường.
“Ta chỉ là một kẻ báo thù thôi!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn cha con Ngô Hổ.
Hết chương 672.

Bạn cần đăng nhập để bình luận